Con của Trần Vũ với Chu Duật tên là Chu Ti Trình, đồng âm với “Tư Trần”, ‘Trình (珵) có nghĩa là ngọc đẹp, Trần Vũ sờ cằm nói, tên này rất hay, còn phóng đại nói trong lớp sẽ không dễ bị giáo viên gọi tên.
Khi bạn nhỏ Chu Ti Trình ra đời là một đứa nhỏ vô cùng trắng trẻo, mũm mĩm mập mạp nặng 8 cân, da không có một nếp nhăn nào, tóc dày, cậu nhóc không hề quấy khóc, nếu không phải bác sĩ với y tá vỗ cậu nhóc thì có khi thằng bé còn ngủ tiếp.
Thằng nhóc đang nằm trong nôi, ôm lấy tay nhỏ của mình, ngủ ngon lành.
Bố mẹ anh, Chu Duật và Trần Vũ ghé vào lan can của chiếc giường nhỏ nhìn cậu nhóc.
“Mũi của thằng bé rất thẳng, trông thật đẹp.”
Chu Duật gật đầu, điểm này giống anh, mũi đẹp.
“Mắt dài như vậy, lúc mở ra là mắt hai mí.”
Chu Duật lại gật đầu, điểm này giống bảo bối, đôi mắt của bảo bối là đôi mắt đẹp nhất anh từng thấy.
“Da của thằng bé trắng với mềm, còn ửng hồng nữa.”
Chu Duật nghĩ, cái này giống cả bảo bối với anh, cả hai đều có làn da trắng.
Sếp Chu – người mới lên chức bố, đối với con trai mình tràn đầy tò mò, nhưng không biết là bản tính hay thế nào, anh tự động giải khóa thân phận ông bố nghiêm khắc, lúc ôm con trai có chút cứng nhắc.
Chu Ti Trình lại có tính cách rất lười biếng, cậu nhóc nhíu mày nhìn bố mình, trong đôi mắt đen như quả nho của thằng bé, thằng bé cực kỳ bình tĩnh, sau một lúc, cậu nhóc có lẽ cảm thấy rằng bố mình không có gì để nhìn, nên mí mắt lại từ từ khép lại.
Những người vây xem đều vô cùng ngạc nhiên!
Ví dụ như Minh Dương, anh ấy hỏi: “Chu Duật, khi còn bé cậu cũng làm như vậy sao?”
Chu Duật liếc anh ấy một cái, Minh Dương sâu sắc gật đầu: “Không sai rồi, giống nhau như đúc, quả nhiên là bố con!”
Khả Khả vừa trở lại sau kỳ nghỉ liếc mắt xem thường nhìn Minh Dương: “Anh có ngốc không vậy, ông chủ Chu sao có thể nhớ rõ chuyện khi còn nhỏ được?”
Trần Vũ cũng cảm thấy giống, chỉ là tính tình sau khi đầy tháng, không thể nói là ngoan ngoãn, mà phải nói là quá ngoan ngoãn.
Họ mời hộ lý từ trung tâm ở cữ và dì chăm sóc chuyên môn chăm trẻ, họ đều nói rằng Chu Ti Trình là một đứa trẻ thiên thần, ngủ rất nhiều vào buổi tối, buổi sáng sẽ cằn nhằn hai lần khi muốn uống sữa, nếu muốn chơi thì có thể tự mình chơi với chú thỏ nhỏ mềm mại được đặt trong cũi, mặc dù con vẫn thích nằm trong vòng tay mẹ và ngắm nhìn mẹ nhất, nhưng cũng không có bài xích với cái ôm của cha.
Nếu mấy người Văn Tĩnh muốn ôm cậu nhóc, ban đầu cậu nhóc sẽ không đồng ý, sẽ lầu bầu, nhưng nếu ngửi thấy mùi quen thuộc hơn, còn nghe thấy giọng nói dịu dàng của mẹ mình thì bạn nhỏ Chu Ti Trình có thể để cho người ta ôm…hai phút.
Tuổi còn nhỏ mà đã nhìn ra đó “không phải mẹ” mình rồi.
Hầu hết thời gian, cậu nhóc đều muốn ở trong vòng tay của mẹ, nếu mẹ không muốn ôm, thì cậu nhóc chính là đứa nhỏ ngoan ngoãn trong nôi.
Và thời gian yêu thích nhất của bạn nhỏ Chu Ti Trình chính là ôm mẹ uống sữa.
Cậu nhóc sinh vào tháng 10, lúc này thời tiết cũng đã trở lạnh.
Mặc dù nhiệt độ trong phòng rất phù hợp nhưng nó cũng phải được thông gió thường xuyên.
Chu Ti Trình giống như một cái lò sưởi nhỏ, khi ôm cậu nhóc trong tay, cậu nhóc ỷ vào cái ôm của mẹ, thỉnh thoảng nhìn mẹ bằng ánh mắt giống Trần Vũ, dùng đôi tay nhỏ của mình rúc vào đồ ăn.
Chu Duật háo hức nhìn từ bên cạnh.
Khi không có hộ lý với dì chăm sóc ở bên cạnh, ngài Chu càng trắng trợn hơn, anh đã đọc qua <Bách khoa toàn thư về ở cữ> một lượt, có kiến thức lý thuyết phong phú, là một người cha nam giới trưởng thành, khoang miệng của anh cùng trẻ sơ sinh khác nhau nên không phù hợp với việc bú sữa mẹ để thay thế đứa nhỏ.
Nhưng có nhiều cách để giảm bớt sự khó chịu.
Trên giấy không dễ hiểu, ngài Chu hỏi đứa con đáng yêu của mình có thể thử những động tác rất đơn giản đó không, Trần Vũ khẽ cười: “Hoàn toàn không cần thiết, không cần như vậy.”
Con của cô ăn vô cùng tốt, cô cũng không có gặp khó khăn gì.
Hơn nữa, còn có những thiết bị khác có thể trợ giúp.
Không cần đến cha.
Ngài Chu, người không cần thiết trong việc làm người mẹ thoải mái, cảm thấy hơi cô đơn nên đã đứng làm biểu ngữ bán tã lót, dì chăm sóc họ thuê trước đây cũng được nhà Văn Tĩnh thuê, nên dễ làm việc với nhau, dì có kinh nghiệm phong phú người cũng hiền hậu.
Điều đầu tiên dì dạy cho Chu Duật là thay tã.
Đây là lần đầu tiên Chu tổng làm việc này, vẻ mặt của anh cùng vẻ mặt của con trai ở đối diện giống nhau như đúc, Chu Duật chậm rãi mở tã của Chu Ti Trình, còn Chu Ti Trình thì cau mày, với khuôn mặt “Cha biết làm không”.
Trần Vũ cười không dừng được, tuy rằng cô biết tiểu bảo bối không có đầu óc phong phú như vậy, nhưng biểu cảm của cậu nhóc thật sự rất thú vị.
Có thể là do bình thường ít biểu cảm quá nên khi ở bên bố, những biểu cảm này càng thêm đáng yêu hơn.
Sự thật đã chứng minh rằng Chu tổng, tài năng phát triển chip, thiết kế kiến trúc và giao dịch chứng khoán, có thể thay tã một cách dễ dàng.
Anh dứt khoát và gọn gàng cởi tã của bạn nhỏ Chu Ti Trình, một tay nắm lấy hai cái chân đầy thìn của con trai mình, nhẹ nhàng lau bằng khăn giấy mềm dành cho trẻ em, rồi mặc cái mới vào.
Mây bay nước chảy sinh động không có gì hơn.
Sau khi hoàn thành lần đầu tiên, Chu Duật nhịn không được nhìn về phía Trần Vũ, khóe miệng hơi nhếch lên.
Trần Vũ mở hai tay ra, Chu Duật cười đi tới ôm lấy cô, hôn lên mặt cô.
“Chồng thật là lợi hại, đến cả tã anh cũng có thể thay được!”
Chu Duật giọng điệu bình tĩnh che giấu sự tự tin trong lòng nói: “Về sau anh sẽ làm.”
Trần Vũ nghĩ, anh yêu à, không ai giành với anh đâu.
—
Sau khi rời trung tâm ở cữ, họ trở về nhà.
Khi mới mang thai, họ đã chuyển sang một ngôi nhà lớn hơn với bốn phòng ngủ, từ sớm đã được trang trí và thông gió, cùng một phong cách tối giản.
Chu Duật rất thích nấu những món dưỡng sinh cho Trần Vũ, anh rút kinh nghiệm từ công thức nấu ăn của trung tâm ở cữ, chọn nguyên liệu thanh đạm, nấu nhiều món giàu protein hơn cho cô.
Cơ thể Trần Vũ đang hồi phục rất tốt, luyện tập yoga cũng không còn vấn đề gì nữa.
Đợi đến khi Tiểu Ti Trình lớn hơn một chút, có thể ngủ qua đêm, dì chăm sóc sẽ hăng hái đến nhà tiếp theo ——nhà của người bạn luật sư của Văn Tĩnh.
Về phương diện nuôi dưỡng tính cách của Chu Ti Trình, thì Trần Vũ người giàu cảm xúc tin rằng đứa nhỏ có tâm trạng ổn định, là điều quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác.
Cho nên khi ru cậu nhóc ngủ, cô sẽ bật một vài bản nhạc cổ điển, chờ cậu nhóc tò mò về những từ đơn giản, cô sẽ bắt đầu kể một số câu chuyện xưa để ru ngủ.
Chu Duật cũng rất coi trọng việc giáo dục vỡ lòng cho bạn nhỏ Chu Ti Trình.
Nhưng mà ——
Trần Vũ bất lực khoanh tay trước ngực nhìn Chu tổng đang ngồi ở mép giường, trên tay cầm máy tính thực hiện nhiệm vụ dỗ ngủ với kiến thức lý thuyết, vốn tỏ vẻ rằng còn quá sớm.
Chu Duật chớp mắt một cái, nói: “Hiệu quả rất tốt.”
Trần Vũ ngẩn người một lúc, đi đến bên nôi nhìn con của mình, ồ, quả nhiên, bạn nhỏ Chu Ti Trình thật sự ngủ rất say.
Nhẹ nhàng đóng cuốn sách lại.
Chu Duật đứng dậy, từ phía sau ôm lấy vợ, cúi người, vùi cằm vào cổ thơm thơm của vợ: “Vợ, nó ngủ rồi, chúng ta cũng ngủ đi.”
Lời nói mười phần ám chỉ.
Ngài Chu là kiểu người điển hình hoặc không ăn thịt, hoặc đã ăn rồi thì thì không thể quay lại được.
Anh có thể là hoa mẫu đơn trong hai mươi bảy năm, cũng có thể khiến Trần Vũ trong giấc ngủ vẫn còn tức giận: “Chu Duật, anh đồ lưu manh——”
Nhưng cô Trần lại rất thích sự dịu dàng cùng ấm áp của ngài Chu.
Sự phối hợp của phương diện này rất dễ làm cho người ta khơi dậy ham muốn.
Trần Vũ xoay người, vòng tay qua cổ Chu Duật, để anh vuốt ve vòng eo của cô, khuôn mặt tuấn tú của anh, trong mắt chỉ có tình yêu dành cho cô.
Trần Vũ nhẹ nhàng móc kính xuống, kiễng chân hôn lên môi anh.
“Được, chúng ta đi ngủ.”
“Bảo bối, để anh xoa bóp lưng cho em, được không? Gần đây em ôm thằng bé vất vả rồi.”
“Được.”
Trần Vũ nghĩ thầm, bạn học Chu này chẳng lẽ không giống như mình nghĩ.
Nhưng cho đến khi bàn tay bôi tinh dầu tốt cho sức khỏe và không chứa chất bảo quản từ hai bên tấm lưng xinh đẹp chậm rãi di chuyển xuống ——còn không phải chính là điều cô nghĩ đến sao!
Cô bị anh tóm lấy mất linh hồn, cùng anh rơi vào biển mây khoái hoạt vô bờ bến.
Sau khi mất đi ý thức khi đang kịch liệt, Trần Vũ nảy ra một suy nghĩ trong đầu, a, lần sau cô cũng sẽ làm như vậy với anh, hoặc là cô sẽ không cho phép anh cử động, yêu cầu anh tháo mắt kính ra, nhẫn nhịn nhìn cô, để cô dắt anh đi trên con đường chìm đắm vào biển tình.
—
Bạn nhỏ Chu Ti Trình biết nói rất muộn, biết đi rất sớm.
Trần Vũ đã chuẩn bị rất nhiều đồ chơi để dụ thằng nhóc lười biếng này đi, Chu Ti Trình sẽ toàn tâm toàn ý bò đến một món đồ chơi, ôm nó rất lâu, khi Trần Vũ lấy món đồ chơi thứ hai để dụ thằng bé, thì thằng nhóc chỉ liếc một cái, tiếp tục chơi với món đồ chơi đầu tiên trong tay.
Lớn hơn một chút, Trần Vũ cùng Chu Duật đưa thằng nhóc đi tập đi.
Trần Vũ ở phía sau ôm cậu nhóc, Chu Duật quay video, Chu Ti Trình mỗi bước đi đều rất chậm, vững vàng, tin tưởng đưa bàn tay nhỏ bé của mình cho mẹ, khi cậu nhóc nhào vào lòng mẹ, sẽ cười làm nũng.
Con trai của cô từ nhỏ bộ dạng đã đẹp đẽ đáng yêu.
Trần Vũ rất thích bế cậu nhóc lên rồi khuôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nhóc, Chu Ti Trình vòng tay qua cổ Trần Vũ hôn lại cô, hai mẹ con cùng cười, Chu Duật đặt máy ảnh lên bàn, rồi ôm lấy Chu Ti Trình nặng trịch, hôn cậu nhóc một cái, sau đó lại hôn Trần Vũ.
Chu Ti Trình có ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ đối với mẹ của mình, mỗi khi nhìn thấy cha hôn mẹ, cậu nhóc cũng nhịn không được muốn mẹ ôm.
Có một lần, Chu Ti Trình ngủ ở giữa Trần Vũ và Chu Duật.
Vợ chồng hai người hôn nhau, bỗng nhiên góc áo của Trần Vũ trở nên nặng, con trai chui vào trong lòng cô, tách cô ra khỏi Chu Duật.
Trần Vũ ôm con trai để dỗ nó, còn Chu Ti Trình chống lại ánh mắt của Chu Duật, Chu Duật im lặng một lúc.
Sau đó, ngày càng táo tợn (变本加厉), bất cứ lúc nào cũng muốn hôn Trần Vũ.
Buổi tối, Trần Vũ chọc chọc vai Chu Duật nói: “Anh với thằng nhóc làm cái gì vậy, nó còn nhỏ đó.”
Chu Duật lúc đầu không nói lời nào, qua một lúc, mới ôm Trần Vũ vào lòng, ôm chặt cô: “Anh không có cùng nó ầm ĩ.”
Hơi thở mát lạnh dễ chịu bao bọc lấy cô, Trần Vũ yên tâm cọ cọ ngực anh.
“Ừ, em yêu Chu Duật nhất.”
Cảm nhận được sự ỷ lại của cô, Chu Duật không khỏi bật cười vì được cưng chiều, hôn lên môi cô: “Anh yêu em bảo bối.”
Tuy nhiên, ngày hôm sau khi nhìn thấy Chu Ti Trình chiếm Trần Vũ.
Ngài Chu nói, tôi chỉ muốn hôn vợ của mình.
------oOo------