Ai Bắt Nạt Ai?

Chương 7



Đang suy nghĩ mông lung thì gương mặt của kẻ tôi không ưa: Gia Kỳ lại hiện lên trước mặt tôi, hắn đập mạnh vào cửa kính xe

“Tiểu Khuê, còn không mau về nhà, mẹ cậu đang giận dữ trong phòng khách kìa”

Mẹ tôi? Những sợi dây thần kinh vội rung lên, tôi hóa đá giữa mùa hè…thôi, lần này tiêu rồi. Không cần nghĩ ngợi nhiều, tôi ba chân bốn cẳng vào nhà

Mẹ tôi chân ngồi vắt lên ghế, hai tay đang xoa thái dương, lưng ngả vào sau ghế, chỉ vị trí sau lưng bảo chị Mai đấm bóp. Kiểu này là mẹ mệt lắm, chắc vừa xuống máy bay nên trông bà vô cùng mệt mỏi nhưng sao bà về mà tôi lại không hề biết?

Tôi vờ như không thấy người ngồi trước mắt,nhè nhẹ, rón rén đi vào phòng trước khi bị mẹ tôi phát hiện

“Con cho rằng ta bị đui hay sao mà không nhìn thấy con, hả? Khôn hồn thì mau ngồi xuống, ta muốn nói chuyện với con” Tiếng mẹ tôi lạnh lùng vang lên

Là công an, trái tim mẹ tôi thép lắm, dĩ nhiên tính tình cũng thép không kém, đặc biệt với đứa như tôi thì mẹ tôi thường lôi cái gọi là “gia pháp” để xử tôi mặc dù tôi chẳng bao giờ phục. Lần này, khẩu khí mẹ có chút thay đổi, rốt cục là có chuyện gì?

Đương nhiên khi mẹ ra lệnh nên tôi cũng ngoan ngoãn ngồi xuống nghe mẹ giảng kinh

Mẹ tôi đặt một sấp giấy lên bàn, trông khá quen, hình như là của tôi, không lẽ…??

“Tiểu Khuê, giải thích thử coi, ngoài bản lĩnh làm chủ tướng CLB karate, khinh công qua tường, cúp tiết trốn học đi nhảy, đi học muộn, ta lại không biết con có bản lĩnh như vậy đây. Để ta tính cho, xem nào, tứ trứng ngỗng hóa, chuột át văn, tứ quý ngỗng nhạc...v..vv..Bản kiểm điểm của con có thể đem bán sắt vụn lấy tiền nha”

Quả nhiên, trứng cứ phạm tội của tôi dấu ở gậm giường, nhưng sao mẹ lại phát hiện ra nhỉ? Không lẽ có nội gián, kẻ nào, kẻ nào dám bép xép cáo trạng tôi

Đưa mắt sang chị Mai, chị buồn rầu nhìn tôi vẻ vô cùng thương tiếc, em rất tốt nhưng chị rất tiếc

Đưa mắt về phía hắn, mặt tỉnh bơ, ngây thơ vô số tội

Đúng, không còn nghi ngờ gì nữa, kẻ bán bạn cầu quan, lấy lòng mẹ vợ tương lai chỉ có thể là Gia Kỳ ! Hừ, tôi đâu có chọc giận hắn, sao hắn lại đối xử với tôi như thế. Gia Kỳ à Gia Kỳ, ta hận ngươi!

Đời này dù 10 năm hay một trăm năm tôi cũng không tha thứ cho cậu

Kiếp này, dẫu trăm thân cậu phơi ngoài đồng cỏ, xương thịt cậu bọc trong da ngựa, tôi cũng sẽ không để cậu sống yên

Kiếp sau, nếu cậu phải xuống địa ngục, tôi nguyền rủa cho cậu bị đày xuống 18 tầng địa ngục, không bao giờ siêu thoát

“Cậu đừng nhìn tôi bi phẫn như thế, quân như tôi tuyệt nhiên không làm việc đó”

Hừ, cậu mà quân tử chẳng lẽ đàn ông trên thế giới đều là tiểu nhân?

Suy nghĩ một chút…dạo này tôi vô cùng nghe lời hắn, đâu có làm gì nên tôi, chắc không phải hắn.Nếu hắn không làm thì ai đã làm?

“Vô ích thôi, ở gậm giường, sai sót ở đây là sau khi thủ tiêu tang chứng, con đã vô tình đánh rơi tờ 5ok dưới đất…”Mẹ tôi nghiến răng rít lên

Hóa đá toàn tập!

Thôi, coi như đi đời luôn, sao tôi có thể bất cẩn tới mức quang bài kiểm dưới gậm giường, hôm mẹ nói đi công tác tôi cũng quên béng mất. Hix lại còn mất oan 50k nữa, trời ơi

Đưa khuôn mặt đáng thương ra nhưng phản tác dụng, có lẽ mama đại nhân đã miễn dịch với nó từ lâu *nước mắt lưng tròng, khóc không thành tiếng*

Phải nói rằng, sau 10 năm tu luyện vất vả trong căn nhà này, điều duy nhất bất hạnh trên đời không phải là không có mẹ để yêu thương, không có mẹ để chăm sóc…mà là có một bà mẹ vô cùng thông minh, hơn nữa bà mẹ ấy lại làm bên hình sự! Mọi sự dấu diếm, lấp liếm của bạn chắc chắn sẽ bị phanh thui, không sớm thì muộn. Tôi quả là hối hận, biết trước thế này thà tôi sống với bố

Giờ đây, nên giải quyết tình huống éo le này ra sao? Haizzz, dùng ánh mắt vô tội cũng không được, chắc chắn sẽ bị mama đại nhân làm thịt, cầu cứu chị Mai cũng vô ích bởi trái tim mama đại nhân đã hóa đá từ lâu, không lẽ lại nhờ hắn?

Từ xưa đến nay, làm gì có chuyện cáo chúc tết gà, hắn ta không đổ thêm xăng vào lửa tôi đã cảm tạ hắn lắm rồi,nhờ hắn giúp ư? Mùa quýt năm sau nhé!

Nhìn trời, trời không thấu, trông xuống đất, ôi chao, đất toàn vỏ bim bim chưa dọn

Thần linh ơi, con phải làm sao??

Rầm

Tim suýt vọt ra ngoài, tôi căng thẳng nhìn đối phương như chờ kết án

Mẹ tôi dùng ba phần công lực đập vào bàn, hét lên

“Sao im lặng? Khai báo sẽ được hưởng khoan hồng, gian dối sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc..”

Mẹ à, con biết trả lời sao bây giờ, theo con thấy im lặng chính là biện pháp hữu hiệu nhất trong lúc mẹ đang ngùn ngụt dung nham, mẹ đang thiêu cháy con đó

Thôi thì, thuận theo ý trời, mẹ muốn sao thì nó sẽ là như vậy!

Tôi đưa hai tay ra trước mặt, hối lỗi với mẹ

“Con đầu hàng..bây giờ mama đại nhân muốn sao thì nó là vậy, nửa lời con cũng không oán thán”

Trong lúc tôi đang sám hối ăn năn, tu tâm dưỡng tính thì giọng nói nham nhở kia lại vang lên trong không trung, đập mạnh vào tai khiến các dây thần kinh như đang gảy đàn

“Dì à, cậu ấy bảo không oán thán nửa lời nhưng thực tế trong lòng đang chửi thầm dì đó nha, con thấy, tội ác của cậu ấy chồng chất tới mức Trúc Lam sơn không ghi hết tội, không xử thì quả là dung túng cho cái xấu hoành hành, dì phải phạt, phạt thật nặng”

Là hắn, tên ôn thần!

Hai tay tôi đang run lên vì giận, tôi hận không thể phi ngay cái ly vào mặt hắn ta. Quả nhiên, không thêm dầu vào lửa thì không phải tên yêu nghiệt Gia Kỳ

Tôi hét lên “Gia Kỳ, nhà ngươi còn không mau ngậm miệng lại, bằng không miệng ngươi chắc chắn hình cái ly”

Mẹ lườm tôi, chị Mai cũng lườm tôi

Oan quá!

Trời ơi, có ai oan uổng như tôi không?

Thoáng qua nét mặt, hình như mama đại nhân đang suy tính âm gì đó, rất là khó đoán

Còn nhớ, hồi học lớp 8 tôi trốn học, mẹ tôi lập tức bắt tôi quỳ suốt hai tiếng đồng hồ

Năm lớp 9 , đánh nhau với mấy đứa đáng ghét nên mẹ cho tôi sống ở nhà giam hai tuần, bị đối xử như một phạm nhân

Lớn một chút, lên cấp 3, tôi ngoài sở trường viết bản kiểm điểm, nhảy tường, đi học muộn thì còn sở trường ngủ trong giờ, giáo viên bộ môn quý tôi nên có gọi điện hỏi thăm tình hình sức khỏe của mẹ tôi, kết quả, tôi bị trừng trị theo gia pháp

*Khổ tâm ôm trán* sau bao nhiêu năm chai lỳ với những hình phạt đó, không biết mẹ định làm gì tôi.Hướng mắt về phía mẹ, tôi đang chờ đợi…

Rốt cục, sau một hồi suy tư miên man, mẹ cũng đưa ra quyết định

“Tiểu Mai, con dọn đồ cho Tiểu Khuê đi, mai mẹ sẽ cho nó lên chùa Vũ Thạch sống, để xem nó có ngoan ra chút nào không ? Nó mà còn không ngoan, ta sẽ cho nó ở đó suốt đời luôn, không đón trở lại nhà.”

****

Lệnh của mama đại nhân đã ban, làm sao tôi dám chống đối! Nhưng, nên chùa sống thì có khác quái gì bảo tôi cạo đầu làm ni cô, trời ạ, sao có thể? Nửa đời còn lại biết sống làm sao?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv