Ai Bắt Nạt Ai?

Chương 25



Hoàng Quân cao 1m78,thân hình rắn chắc không thể cưỡng lại được, tôi, 1m53, thân hình có chút…không được đẹp, bữa nay tôi lại có diễm phúc được Hoàng Quân dậy chơi bóng..ka ka

Những ngón tay thon dài của Hoàng Quân ôm gọn lấy quả bóng, ném một cái, quả bóng bay thẳng vào trong rổ. Cậu đi đến kéo tay tôi

“Để tôi chỉ cho..” Hoàng Quân ôn nhu nói

Cả người tôi được cậu ôm trọn, cảm giác vô cùng ấm áp nha,hừ, chỉ còn vật cản là quả bóng rổ kia, sao ngươi không biến mau mau để Hoàng Quân cầm tay ta,hả

Cằm Hoàng Quân tựa vào đầu tôi, rất gần, tôi cảm nhận được hơi thở bạc hà ấm áp kia đang phả vào tai tôi.

Thịch! Thịch! Tim tôi bắt đầu hỗn laojn, đầu óc trống rỗng không nghĩ được gì. Đến khi giọng nói ấm áp, ngọt ngào khi vang lên tôi mới thức tỉnh

“Tập trung vào chuyên môn đi”

Được..tập trung thì tập trung *mặt tôi đỏ lựng lên như quả cà chua, may mà Hoàng Quân không nhìn thấy*

Vào! Vào rồi! A! A!

Tôi sung sướng hét toáng lên khi quả bóng kia chịu bay vào rổ.Có lẽ là do quá phấn khích, tôi cứ ôm chặt lấy Hoàng Quân, la hét ỏm tỏi như con điên cho đến khi có những ánh mắt nhìn vào.

Nhìn gì, chưa thấy bóng vào rổ bao giờ à?

Tôi ý thức được sự vô lễ của mình,nên vội buông Hoàng Quân ra, giọng bắt đầu lí nhí

“Hoàng ..Hoàng Quân..xin lỗi..tôi..” (mặt đỏ lựng lên)

Hoàng Quân dịu dàng xoa đầu tôi “ Không sao..không sao..”

Sau bữa ở sân bóng, ba ngày liền tôi không gội đầu.(gội đầu làm gì, Hoàng Quân từng chạm tay vào đầu tôi đó nha)Mọi người đều không cảm thấy sao cả, chỉ đến ngày thứ tư, mama đại nhân không chịu nổi đã phải phát hỏa

“Bốn ngày..bốn ngày không gội đầu..bẩn..quá bẩn..”

Tôi thản nhiên đáp “Chẳng phải bà Nguyễn Thị Đình hơn 60 năm không gội đầu vẫn tỏa ra hương thơm ngát đấy sao? Con mới không gội đầu có bốn ngày thôi mà”

Mama đại nhân trừng mắt “Còn nói, con định học tập lão bà đó hả? Người ta có thể 60 năm không gội đầu mà tóc vẫn thơm, còn con, con mà còn để tóc đến một tháng, ta cam đoan tóc con sẽ có hương của loài ròi…” chỉ tay vào nhà tắm “Còn không đi xử lí, đứng đó làm gì? Hay con định để ta ra tay”

Biết ý, tôi chạy vội vào nhà tắm gội đầu. Quả thực mới đến ngày thứ hai không gội đầu tôi đã thấy rất khó chịu nhưng vì có bàn tay của Hoàng Quân chạm vào nên…tôi không nỡ gội, giờ thì mama đại nhân nổi giận thật rồi

Nhớ không nhầm thì vào sáng hôm kia, mới hơn 6h, bạn Hoàng Quân thân mến đã rảnh rỗi phá giấc ngủ của tôi bằng thông báo rất hùng hồn “Sắp bắt đầu trận đấu, cậu có muốn đến cổ vũ không?”

Tôi bật dậy khỏi giường như lò xo,chuẩn bị hết đồ đạc để cổ vũ.. Chết thật, mấy hôm liền bận bịu đau buồn vì mấy em tiểu thuyết bị hỏa táng nên quên mất vụ đi cổ vũ. Nhưng lạ quá, sao Hoàng Quân lại biết số điện thoại bàn nhà tôi, không lẽ cậu ta có năng lực bất phàm như Doraemon ?

Đến nơi, một bầu không khí phấn khởi bao chùm lấy sân bóng. Những hàng ghế kia không đủ diện tích nhét vừa hàng trăm nữ sinh, cho nên, tôi may mắn được đứng vịn lan can hàng đầu (cũng may, nhờ Hoàng Quân chuẩn bị trước, bằng không..chẳng biết đằng nào mà lần).

Tiếng nói chuyện rôm rả, đặc biệt là nữ sinh khoa văn hóa..rất đông nha. Đưa mắt về đội bạn..ôi trời, tên Gia Kỳ kia làm cái quái gì ở đó nhỉ? Bình thường cậu ta đâu hứng thú với mấy chuyện này?.

Tôi ức khí mà rủa “Hừ..Gia Kỳ,cậu là cái khỉ mốc gì mà đòi đấu với khoa xã hội chúng tôi”

Có bạn nữ bên cạnh tôi nghe được, nhíu mày phản đối “Bạn thì biết gì, nếu không có Gia Kỳ thì chúng tôi đâu rảnh đến coi bóng”

“…”

Hừ, một lũ hám trai, thấy trai đẹp là sáng mắt lên, không biết trời cao đất dày là gì

Tuýt!

Trận đấu bắt đầu. Tôi hồ hởi ở phía khán đài, nhiệt tình cổ vũ cho Hoàng Quân không ngớt lời. Kết thúc hiệp 1, khoa chúng tôi thua. Nhìn vẻ mặt buồn buồn của Hoàng Quân, tôi an ủi “không sao cả, còn 4 hiệp nữa, cậu chớ buồn”

Cậu chỉ nhìn tôi, khóe miệng hơi nhếch lên. Tôi biết, chắc Hoàng Quân cũng đang vui vì tôi đã an ủi

“Cậu rảnh nhỉ?”

Ác ma lên tiếng, tôi vội quay ngoắt lại, vằn mắt lên

“Gia Kỳ, tôi chỉ rảnh như cậu thôi, có gì đâu?”

“Có gì ấy hả?” Đưa mắt sang Hoàng Quân , u oán nhìn tôi “Đã bảo không được liên hệ với tên kia rồi còn gì, cậu quả là không biết nghe lời. Đợi đó đi, kết thúc trận đấu, tôi sẽ thay mặt mama đại nhân nhà cậu dạy dỗ lại cậu”

Xương sống tôi bắt đầu lạnh, nhưng tôi quyết không cho cậu ta bắt nạt Hoàng Quân “Nếu muốn tôi tránh xa Hoàn Quân, chỉ cần cậu thua trận này”

Gia Kỳ quay lại, nhếch mép cười đểu “Nhớ lấy câu này cho tôi” rồi bỏ đi

NHìn bóng Gia Kỳ khuất xa, tôi thở phào nhẹ nhõm,Gia Kỳ, cậu định giở trò gì?

Tôi tỉ mỉ quan sát trận đấu từ đầu đến cuối. Hình như Gia Kỳ đánh thiếu tập trung, thi thoảng lại nhìn về phía tôi nở nụ cười, tôi không nhìn nhầm..là Gia Kỳ đang cười với tôi..không lẽ cậu ta định làm như thế thật

Trận đấu đã kết thúc, phần thắng thuộc về khoa chúng tôi, ai nấy cũng cười vô cùng sảng khoái nhưng thắng rồi, tôi lại không cười nổi. Lí do là như vậy đây

Vừa kết thúc trận đấu, Gia Kỳ đã hớn hở đến chỗ tôi khoe khoang “Tôi thua rồi, cậu hài lòng chưa?”

“Hài thì có nhưng lòng thì chưa..”vụng trộm nhìn Gia KỲ “Tôi không nghĩ cậu làm thế thật”

Cậu ta chỉ cười và bảo rằng “Chẳng ai cho không ai cái gì, là tôi nợ hắn nên trả nợ thôi.” Lườm tôi “Còn cậu, cậu muốn sống thì về ngay nhà cho tôi, còn đống quần áo hàng hiệu đang chờ cậu giặt tay kia kìa”

Quả nhiên, đời không cho không ai bất kì thứ gì…

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv