Những cánh lan mỏng manh đang bị gió đùa giỡn, nghiêng mình cùng đùa theo, nhìn nó mà tôi chợt nhớ tới papa đại nhân, không biêt giờ này bố đang làm gì? Tự dưng nhớ papa quá!
Chắc hẳn papa đang miệt mài vùi đầu vào mớ giấy lộn ở công ty đến nỗi quên cả ăn đây mà
Hồi trước khi bố mẹ tôi chưa li thân, ngày nào bố cũng chỉ chăm chăm tới công việc mà không chăm sóc gia đình, mặc kệ mẹ ở nhà chăm sóc tôi và chị. Vì bố bỏ tôi một mình ở công viên để gặp đối tác quan trọng nào đó, suýt nữa khiến tôi bị bắt cóc nên mẹ ức quá đến tận công ty để hỏi tội
*kí ức cũ ùa về*
Người phụ nữ với mái tóc hung đỏ hùng hùng hổ hổ kéo theo một đứa bé gái tầm 5 tuổi đang tiến vào công ty Tiền Giang.Vừa bước vào, cô lễ tân vội chặn lại để hỏi chuyện thì người phụ nữ vội tia nhanh ánh mắt tử thần về phía cô ta, cảnh cáo
“Khôn hồn thì mau biến nhanh trước mắt tôi, bằng không ngay lập tức nghỉ việc cho tôi”
Cô tiếp tân kinh hãi không dám làm gì vì cô biết với giọng không khách khí kiểu này chắc chắn là vị tổng giám đốc phu nhân rồi, thôi thì cứ để cho vào
Người phụ nữ kia nhanh chóng lên thang máy đi thẳng lên phòng tổng giám đốc.
Ngồi trong phòng kia là vị tổng giám đốc trẻ trung, gương mặt ưu tú đang cặm cụi xử lí hàng đống tài liệu trước mặt. Gương mặt anh có vẻ rất mệt mỏi,có vẻ như đã mấy ngày anh không được ngủ
Rầm
Cánh cửa phòng đổ ập xuống
Vị tổng giám đốc kia giật mình, kinh hãi nhìn cô vợ
“Bà xã, có chuyện gì mà bữa nay em lại đại giá quang lâm,chẳng phải em có vụ án quan trọng nào đó sao, ghé thăm công ty làm gì vậy?”
“Chuyện gì à..chuyện gì ấy hả..sao hôm qua anh bỏ mặc Tiểu Khuê ở công viên mà không dẫn nó về, anh làm bố kiểu gì thế?” Cô vợ tức giận đến tím tái mặt mày, nghiến răng ken két
Giang Hồng Phong thấy vợ đang nổi đóa nên đành bỏ đống tài liệu lại, đến bên dỗ dành vợ
“Bà xã, nghe anh nói ne, anh đâu phải cố ý, anh chẳng phải đã sai thư kí Đỗ đến đón con rồi sao, em nổi cáu gì chứ?”
Hòa Nhã nhìn chồng, đánh mắt về phía con gái bé bỏng
“Tiểu Khuê, con nói xem, lời bố nói có đúng không?”
Cô bé đảo tròn mắt, ánh mắt tinh ranh nhìn bố, thản nhiên đáp
“Bố đẹp trai à, lần này con không bênh bố đâu nha, người lớn làm sai thì phải nhận, đừng bắt trẻ con nói dối, không tốt đâu” (bố, tại bố không giữ lời hứa, không đưa con đi Tutorba, đừng trách con)
Hồng Phong tức giận lườm con gái
“Ranh con, con tính hại chết bố đấy hả?”
Rầm
Hòa Nhã tức giận đập thật mạnh lên bàn, quát hai bố con
“Tôi đã cho anh nói chưa,hả?”Ánh mắt hình viên đạn “Hừ…Giang Hồng Phong…mấy năm nay anh bỏ bê vợ con, suốt ngày chỉ biết đến công việc , tôi nhịn anh để cho êm thấm nhà cửa, thế mà hôm nay anh lại còn dám để Tiểu Khuê một mình ở công viên, nếu tôi không đến thì con đã bị bắt cóc rồi, anh biết không? Chuyện khác tôi có thể nhịn nhưng chuyện này thì tuyệt đối không”
Giang Hồng Phong mệt mỏi nhoay nhoay thái dương “bà xã, rốt cuộc em muốn làm sao?”
Hòa Nhã nhìn chồng rồi bịt tai Tiểu Khuê lại “Li hôn ngay bây giờ”
Nói rồi cô đưa tập giấy đặt trước mặt chồng, tiếp tục nói “ Kí đi..à, ngày mai em sẽ đưa Tiểu Khuê và Tiểu Mai ra Hà Nội công tác và sống ở đó luôn, bao giờ anh cảm thấy gia đình quan trọng hơn công việc thì ra Hà nội tìm mẹ con em”
Nói rồi cô dắt theo con gái trở về nhà, dọn dẹp đồ đạc, dẫn theo hai chị em Tiểu Mai, Tiểu Khuê ra Hà Nội sống.Kể từ đó, Giang Hồng Phong cũng không thèm điện thoại hay liên lạc với mẹ con Hòa Nhã, vì thế, trái tim Hòa Nhã đã hóa thép từ lâu
**Trở về hiện tại***