Thiên hạ nào không có mèo trộm cá, Đại Lý Tự Khanh biết, dù cho cầm sổ sách trong phủ nhà mình ra nhờ Hộ Bộ hạch toán, khẳng định cũng có thể tìm ra lỗ hổng. Phu nhân chưởng gia không tham, quản sự phía dưới còn muốn giở trò bịp bợm, nước quá trong ắt không có cá, trăm vạn lượng bạc quân lương phí tổn chỉ điều tra ra lỗ hổng mấy ngàn lượng, Nghiệp Vương đã là trị dưới thực nghiêm!
Hoàng đế cũng có thể tiếp thu kết quả này.
Chỉ có nhóm ngự sử đã chịu đánh không tiếp thu nổi, nào biết trướng mục có phải cố tình chuẩn bị hay không?
Hoàng đế cảm thấy nhóm ngự sử là càn quấy, Tiêu Vân Đình gương mặt ửng hồng, lại là một trận ho khan:
“Bệ, bệ hạ, có thể cho người đem sổ sách đưa lên điện hay không?”
Hoàng đế không lay chuyển được Tiêu thế tử, sai người đem một đống sổ sách đưa đến trên điện.
Tiêu Vân Đình tùy tay cầm lấy mấy quyển, một ngự sử vừa bị đánh hỏi hắn có biết xem trướng mục hay không, đây đương nhiên là châm chọc.
Tiêu Vân Đình lạnh lùng liếc mắt nhìn ngự sử một cái, “Ta tuy không có xem trướng, lại biết sổ sách khẳng định có vấn đề, Thái Bình năm thứ tư ta nhận được thư nhà của mẫu phi, nói là bạc trong quân của phụ vương gian nan, đã phải từ trong tư khố của Vương phủ chi không ít bạc……Nếu chỉ thiếu hụt mấy ngàn lượng, còn không đến mức mẫu phi cố ý nhắc tới ở trong thư nhà, sổ sách này là giả!”
—— Nếu Trình Khanh có thể ở hiện trường, khẳng định tưởng nhéo đầu chó của Tiêu Vân Đình, đương nhiên là sổ sách giả, là nàng cực cực khổ khổ vì phủ Nghiệp Vương làm giả, Tiêu thế tử hoàn toàn không ấn kịch bản Trình Khanh đã tưởng mà đi!
Trình Khanh xa cuối chân trời, tự nhiên không thể nhéo đầu chó của Tiêu thế tử.
Người của Đại Lý Tự Khanh lại ở hiện trường.
Tự khanh đại nhân khó có thể tin, trên đời lại vẫn có người như Tiêu Vân Đình!
Trên dưới Đại Lý Tự không được nghỉ tết, một lần nữa điều tra chải vuốt án tham ô bạc cứu tế, còn không phải là vì tẩy thoát hiềm nghi cho phủ Nghiệp Vương sao?
Ít nhất ở Tự khanh đại nhân xem ra, trướng mục không tra ra thiếu hụt, vụ án là đi hướng có lợi cho phủ Nghiệp Vương —— Tiêu Vân Đình là chính mình muốn huỷ hoại chứng cứ có lợi?
Đầu Tiêu Vân Đình khả năng bị lừa đá, phủ Nghiệp Vương có người thừa kế như vậy cũng thật là đáng thương.
Không không không, trước mắt Đại Lý Tự mới là đáng thương nhất, Tiêu Vân Đình vì sao nổi điên không quan trọng, việc này do Đại Lý Tự Khanh làm lại xảy ra sơ hở, đó chính là Đại Lý Tự làm việc không tốt!
Một ánh mắt của hoàng đế bệ hạ quét tới, Đại Lý Tự Khanh mồ hôi lạnh chảy ròng:
“Bệ hạ, trướng mục do chuyên gia vận chuyển, lại có Hộ Bộ xét duyệt, sao là giả được?”
Hộ Bộ thượng thư cũng bị kéo xuống nước, cùng Đại Lý Tự Khanh cùng nhau phân biệt.
“…… Vi thần không cho rằng trướng mục là giả.”
Hộ Bộ là quản lý đồng ruộng quốc gia, thuế má, bổng lộc, hết thảy công việc tài chính, bọn họ tiếp xúc nhiều nhất chính là các loại trướng mục, nếu ngay cả tra sổ sách cũng không thể phân biệt thật giả, vậy người Hộ Bộ chẳng phải là một đám phế vật sao?
Giờ này khắc này, Hộ Bộ thượng thư cùng Đại Lý Tự Khanh, đều có ý kiến rất lớn với Tiêu thế tử.
—— không nói lời nào cũng không ai coi ngươi là người câm!
Hoàng đế mới sẽ không cùng hai thần tử cãi cọ, hắn chỉ xem logic.
Đại Lý Tự và Hộ Bộ đều nói sổ sách không thành vấn đề, đứa nhỏ này càng muốn chủ động nhắc tới quân lương có thiếu hụt…… Hoàng đế ở trong lòng thở dài, đứa nhỏ này khi mới mấy tuổi đã rời xa cha mẹ vào kinh, mấy năm nay hắn cũng không yêu thương đối phương vô ích, đây là tín nhiệm hắn có thể vì phủ Nghiệp Vương làm chủ mới không kiêng nể gì nói thật ra.
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
Có người đã biết việc Nghiệp Vương thiếu hụt quân lương, liền đẩy án tham ô bạc đến trên đầu Nghiệp Vương, còn tri kỷ chuẩn bị tốt cả sổ sách giả.
Nếu phủ Nghiệp Vương thuận thế không thừa nhận chuyện thiếu hụt, người phía sau màn có lẽ còn có chiêu khác, phải làm chứng vạch trần lời nói dối của phủ Nghiệp Vương.
Một chuyện làm giả, trăm sự không thể tin. Phủ Nghiệp Vương đã mất đi tín nhiệm ở trong lòng hoàng đế, dù cho may mắn tránh thoát lần khiển trách này, còn có thể tránh thoát ám toán về sau sao?
Hoàng đế nhất thời nghĩ rất nhiều.
Án tham ô bạc cứu trợ chỉ là một cái cớ, mục đích cuối cùng là muốn ly gián sự tín nhiệm giữa hoàng thất và phủ Nghiệp Vương.
Hoàng thất đối với Nghiệp Vương kiêng kị, Nghiệp Vương đồng dạng cũng sinh bất mãn trong tâm, nếu thật sự tới ngày hai bên mâu thuẫn khó có thể điều hòa, Nghiệp Vương chính mình không nghĩ phản cũng phải bị bức phản.
Ai là độc thủ phía sau màn, hoàng thất và phủ Nghiệp Vương ly tâm, ai có thể được lợi?
Là Bắc Man?
Nhưng việc này, không có nội quỷ Đại Ngụy phối hợp, tay Bắc Man cũng không duỗi được dài như vậy.
Hoàng đế hiện tại là xem ai cũng có hiềm nghi.
Kế tiếp, văn võ cả triều đều cảm nhận được lửa giận của hoàng đế.
“Việc này cần có phán đoán suy luận! Là ai ở sau lưng phá rối muốn vu oan hãm hại Nghiệp Vương, nghiêm tra rõ ràng!”
Toàn bộ án tử đều là điểm đáng ngờ.
Hoàng đế ném hồ sơ Đại Lý Tự trình lên tới trên mặt Đại Lý Tự Khanh:
“Các ngươi không tra ra là ai vu oan hãm hại phủ Nghiệp Vương, cũng không tra ra một tri huyện thất phẩm có tham ô bạc cứu trợ hay không? Chỉ một tiểu quan thất phẩm, có thể khiến tri phủ tứ phẩm nghe lệnh, tên Trình tri huyện này thật đúng là có bản lĩnh lớn, nếu điều tra ra Trình Tri Viễn thực sự có liên quan, trẫm chắc chắn nghiêm trị Trình tặc, hắn đã đã sợ tội tự sát, thê nhi sẽ không chạy thoát được trách phạt!”
Hoàng đế phát hỏa, hôm nay triều đình phá lệ gian nan, thật vất vả mới chờ được đến lúc bãi triều, các quan văn võ đều nhẹ nhàng thở ra.
Chỉ có nhóm ngự sử đầy mặt đỏ bừng, vẫn chưa từ trong cảm xúc kích động giảm bớt, khi đi ngang qua bên người Tiêu Vân Đình vẫn dùng lỗ mũi phun khí…… Tiêu Vân Đình vừa ra ngoài Kim Loan Điện, liền có cung nữ cầm áo lông cừu cho hắn mặc vào, Trình thượng thư mắt nhìn thẳng đi qua, lại không ngờ bị Tiêu Vân Đình gọi lại.
“Trình thượng thư dừng bước.”
“Tiêu thế tử có gì chỉ bảo?”
Trình thượng thư thái độ có nề nếp, không có nửa phần thân cận, Tiêu Vân Đình không khỏi cong cong khóe miệng: “Không thể xưng là chỉ bảo, chỉ là trong lòng tò mò, vừa rồi trên triều Trình đại nhân thế nhưng có thể nhịn xuống không nói một lời. Cũng đúng, Trình thị Nam Nghi gia đại nghiệp đại, há có thể vì một tiểu quan thất phẩm đã c.h.ế.t mà đại động can qua, là bổn thế tử nghĩ lầm. Chỉ tiếc cho gia quyến Trình tri huyện lưu lại, nam đinh lưu đày ba ngàn dặm, nữ quyến sung nhập vào giáo phường…… Kết cục như vậy, chính là Trình thị Nam Nghi muốn sao?”
Mặc kệ Tiêu Vân Đình nói cái gì, Trình thượng thư đều thờ ơ, dường như không nghe ra được châm chọc trong lời nói của Tiêu Vân Đình.
Bằng không thì sao?
Chẳng lẽ muốn ở trên triều, tiếp ứng Tiêu Vân Đình sao!
Tiêu Vân Đình quả thực là chơi Đại Lý Tự và Hộ Bộ một vòng.
Trình thị Nam Nghi nên cách kẻ điên như vậy rất xa, Trình thượng thư trầm khuôn mặt lách ra khỏi Tiêu Vân Đình rời đi.
Tiêu Vân Đình đứng ở bậc thang đá cẩm thạch trắng trông về phía xa.
“Ba năm, nếu thật có thể tới kinh thành, đảo có thể sử dụng một chút.”
Hiện tại Trình Khanh dù cho là một nhân tài, làm giả sổ sách còn có thể lừa được cả Hộ Bộ, ngay cả người có kinh nghiệm làm trướng mục lâu năm cũng không làm được.
Nhưng như vậy còn chưa đủ.
Trình Khanh còn thiếu nước cờ đầu quan trọng nhất.
Ba năm sau nếu có thể khoa cử nhập sĩ, người này mới đủ để Tiêu Vân Đình thu vào trong túi.
Về phần ý nguyện của chính Trình Khanh…… Tiêu Vân Đình căn bản không có suy xét qua.