Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 49



Lời mời quá nhiều, Mạnh Hoài Cẩn thoái thác không xong, chỉ đành để bị mọi người vây quanh rời đi.

Mạnh Hoài Cẩn vừa đi, Du Tam liền thấu đến:

“Ngươi có phải ở trước mặt Thẩm Học Đạo nói bậy Trình Khuê cái gì hay không? Trình Khanh, tâm nhãn của ngươi cũng quá nhỏ!”

Trình Khanh trợn mắt, “Tâm nhãn của ta rất nhỏ, ở trước mặt Thẩm Học Đạo biểu hiện chính mình còn không kịp, đề cập đến người khác làm cái gì.”

Du Tam không tin, “Ngươi nói dối ——”

“Ta có phải nói dối hay không, ngươi tự mình hỏi Du đại nhân một câu không phải sẽ biết rồi sao, ngươi dùng ngôn ngữ tương kích để cho ta tới tham gia hội văn là muốn nhìn ta mất mặt, ai ngờ ta lại nổi bật…… Du Tam, thừa nhận ta ưu tú hơn so với trong tưởng tượng của ngươi rất khó sao? Ngươi lòng dạ hẹp hòi đến tận đây, vậy những ngày khó chịu của ngươi vẫn còn ở phía sau, rốt cuộc trên đời này còn có rất nhiều người ưu tú hơn cả ta, ngươi mỗi người đều phải làm khó dễ, chẳng phải là muốn mệt c.h.ế.t sao!”

Trình Khanh quăng tay áo rời đi.

Du Tam trừng lớn mắt, “…… Trình Khanh, ai cho ngươi lá gan, ngươi trở về cho ta!”

Trình Khanh đương nhiên không có khả năng ngoan ngoãn nghe lời trở về để bị mắng.

Du Tam không xả được cơn tức, nghẹn đến mức chính mình khó chịu.

“Du Tam, hội Văn náo nhiệt như vậy, chúng ta sao cứ phải nhìn chằm chằm vào Trình Khanh làm gì?”

“Ta phát hiện, ngươi càng cùng hắn phân cao thấp, chính mình càng sinh khí……”

Cảm xúc của Trình Khuê hạ xuống, vẫn còn hồi tưởng lại ứng đối của chính mình ở trước mặt Thẩm Học Đạo.

Cũng không có địa phương đáp sai, vì sao thái độ của các vị đại nhân đối với hắn đều lãnh đạm như vậy?

Rõ ràng khi hắn được tỳ nữ dẫn vào nhà, các vị đại nhân đối với Trình Khanh đều là vẻ mặt tươi cười.

Trình Khuê từ nhỏ luôn xuôi gió xuôi nước, đêm nay lại hai lần bị nhục, đã không có hứng thú tiếp tục tham gia hội văn.

“Năm nay hội Văn quá nhàm chán, ở chỗ này lãng phí thời gian, không bằng trở về thư viện đọc sách. A Hiển, các ngươi lưu tại hội Văn chơi đi, ta phải đi.”

Du Tam hít sâu một hơi, “Ta biết ngươi cũng bị tiểu tử Trình Khanh kia làm cho tức giận, cách thời gian hội Văn tan cuộc còn sớm, ta khẳng định có thể tìm được cơ hội thu thập hắn ——”

“A Hiển, ta khuyên ngươi một lần cuối cùng, không cần lại làm khó dễ hắn, chúng ta coi như hắn không tồn tại, ở trong thư viện không đi lại lẫn nhau! So với làm khó dễ Trình Khanh, khảo thí sang năm càng quan trọng hơn, ngươi phải tham gia viện thí, ta phải tham gia thi hương, nếu công danh của ngươi và ta không tiến thêm một bước, sao công đạo được với người nhà?”

Lời Trình Khuê nói khiến vài người đều ngượng ngùng.



Bọn họ không chấp nhất giống như Du Tam tìm Trình Khanh gây phiền toái, nhưng cũng thực sự có tâm tư xem náo nhiệt.

Nhưng Trình Khuê nói rất đúng, mặc kệ là làm khó dễ Trình Khanh hay là xem náo nhiệt, đều so ra kém quan trọng hơn khoa khảo!

Nhìn Mạnh Hoài Cẩn xem, có thể ở trong phòng khách nói chuyện phiếm cùng các vị đại nhân, ra phòng khách cũng có rất nhiều người nhiệt tình mời, tên tuổi “Giải Nguyên” Mạnh Hoài Cẩn so với công tử tri phủ Du Tam càng được hoan nghênh hơn!

“Du Tam, Trình Khuê nói rất đúng, sang năm chúng ta không thi được tú tài, bị một người lớp Đinh như Trình Khanh vượt qua mới thật là mất mặt!”

“Tính, hội Văn cũng không có ý tứ gì, người tiểu nương tử có thể coi trọng ít nhất cũng phải là tú tài, lọt mắt xanh danh kỹ thì đều là cử nhân, chúng ta so ra kém……”

Bọn họ chê cười Trình Khanh, kỳ thật có cái gì khác biệt với Trình Khanh?

Người khác cũng mặc kệ cái gì mà lớp Bính, lớp Đinh thư viện, đều là người chưa khảo trúng tú tài, không có công danh còn tự xưng người đọc sách, tóm lại là không đủ tự tin.

Mấy đồng môn mồm năm miệng mười đều tán đồng Trình Khuê, nói cho trong lòng Du Tam thêm phiền.

Các ngươi muốn đi thì cứ đi trước đi, ta muốn lưu lại!” Trình Khuê cũng không lại khuyên can, chính mình đi trước, mấy đồng môn cũng theo phía sau hắn rời đi.

Du Tam tối tăm mặt mày, chậm trễ trong chốc lát như vậy hắn liền không tìm thấy vóc dáng nhỏ của tên Trình Khanh kia, khắp viện đều là người, Trình Khanh đã chạy đi đâu?

……

“Thôi huynh, ngươi không sợ bị người ta thấy sao?”

Trình Khanh là bị Thôi béo túm rời đi.

Thôi béo ở cửa giải được hai mươi Đề Toán Học, thắng 50 lượng bạc học Trình Khanh quyên góp cho từ ấu đường, chính mình lưu luyến vào biệt viện, xa xa thấy Trình Khanh lại dỗi Du Tam.

Du Tam ăn mệt, lại không có biện pháp làm gì Trình Khanh, Thôi béo trong nháy mắt cũng nghĩ thông suốt.

Mọi người đều là ở ‘ thư viện Nam Nghi ’ cầu học, hắn hà tất phải sợ Du Tam như vậy.

Nếu Du Tam thực sự có năng lực, đã sớm thu thập cho Trình Khanh dễ bảo, nếu Du Tam không có biện pháp làm gì Trình Khanh, vậy chính mình kết giao bằng hữu cùng Trình Khanh, Du Tam cũng không quản được!

Trình Khanh trêu ghẹo hắn, Thôi béo đầy mặt đỏ bừng:

“Thôi mỗ làm việc quang minh chính đại có cái gì mà phải sợ, ngươi người này dung mạo bình thường làm việc lại rộng rãi, Thôi mỗ chính là nguyện ý kết giao bằng hữu cùng ngươi!”



Trình Khanh bị hắn chọc cho cười, “Ngươi coi ta là bằng hữu, ta khẳng định cũng sẽ không liên lụy ngươi, ngươi yên tâm, phiền toái giữa ta và Du Tam sẽ do chính mình giải quyết. Đi thôi, chúng ta đi dạo hội Văn!”

Cái khác không nói, chỉ nói tiểu tỷ tỷ đánh đàn này, lớn lên xinh đẹp, cầm kỹ cũng cao siêu, Trình Khanh nghe xong trong chốc lát cảm thấy ánh trăng chiếu lên trên người cũng đều trở nên triền miên, cầm vận như vậy, đời sau không nhất định có thể đàn được.

Đáng tiếc tiếng đàn không đả động được Thôi béo, hắn vẻ mặt khẩn trương lôi kéo tay áo Trình Khanh:

“Ngươi đừng phạm hồ đồ, người ta là đầu bảng thanh lâu, đêm nay là tới câu cá lớn, chướng mắt cây gậy trúc như ngươi.”

“Thôi huynh, ta nói chính mình chỉ đơn thuần thưởng thức cầm nghệ, ngươi tin hay không?”

“Không tin.”

Không tin thì thôi!

Trình Khanh cảm thấy cùng Thôi béo đấu võ mồm thú vị, nhưng người khác không nghĩ như vậy, mấy thư sinh trang điểm phú quý tranh nhau a dua cô nương đầu bảng, cuối cùng một vị thư sinh họ Tề rút được thứ nhất, cô nương đầu bảng đánh đàn rõ ràng đối với hắn càng cảm thấy hứng thú hơn.

Thư sinh cạnh tranh thất bại nói không lựa lời, mở miệng chế nhạo:

“Tề Duyên Tùng, án tử của dượng ngươi còn chưa có chấm dứt, sao ngươi lại có tâm tình xum xoe ở trước mặt Thi Thi cô nương vậy? Nếu ta có một người dượng tham bạc cứu tế, ta sẽ ngốc ở trong nhà không ra khỏi cửa!”

Trình Khanh và Thôi béo lập tức ngừng đấu võ mồm.

‘ Bạc cứu tế ’ là từ ngữ có độ mẫn cảm cao.

Thôi béo thọc thọc cánh tay Trình Khanh, “…… Đây là thân thích nhà ngươi?”

Trình Khanh trên dưới đánh giá vị Tề Duyên Tùng kia, lớn lên là không bằng Mạnh Hoài Cẩn, nhưng cũng có thể xưng được với mấy chữ văn nhã tuấn mỹ, bên hông đeo ngọc bội ánh sáng động lòng người, nguyên liệu quần áo vừa thấy liền biết là rất quý.

Người soái tiền nhiều, khó trách trong mấy thư sinh trổ hết tài năng lại được đầu bảng thanh lâu nhìn trúng.

Người lại họ Tề, muốn nói là thân thích nào của nhà nàng, cữu gia của đại nương tử họ Tề —— như vậy vấn đề tới, Tề gia có mấy nhi tử, người đính hôn cùng đại nương tử có phải tên Tề Duyên Tùng này hay không?!

“Ê, ta đang hỏi ngươi đó, có phải thân thích nhà ngươi hay không?”

“Ta cũng không quen biết, có lẽ đúng đi!”

Khi Trình Khanh nói lời này, khóe miệng mang cười, lại cười đến Thôi béo lạnh cả người —— ai da, dù là thân thích nhà Trình Khanh, Trình Khanh khẳng định cũng không thích thân thích này.

Tề Duyên Tùng vội vã biện giải với cô nương đầu bảng tên Thi Thi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv