Một đường thuận lợi đi ra, cho dù là kẻ ngốc cũng sẽ cảm thấy không bình thường a?
Giang Cửu len lén giương mắt nhìn Sở Thiều, trong lòng đối với sự kiện "Bắt cóc" lần này càng phát ra hoài nghi. Từ chuyện đĩa rau xanh có vị cực kỳ bình thường kia, về sau Công chúa điện hạ lại bình tĩnh đọc sách, lại đến chuyện dễ dàng "Trốn đi" như hôm nay, chuyện này như thế nào cũng làm cho người ta cảm thấy có điểm đáng ngờ.
Chẳng lẽ đây cũng là Công chúa điện hạ tự biên tự diễn đùa giỡn? Giang Cửu nhắm mắt suy nghĩ. Về phần tại sao muốn dùng chữ "Lại", thì cứ nghĩ xem hôm nay An Dương Vương bị diệt cả nhà ngươi đại khái sẽ biết.
Đang nghĩ ngợi, chỗ tối bỗng nhiên thoáng xuất hiện hai tên Hắc y nhân. Vẫn chưa hoàn toàn bước ra như kẻ trộm, Giang Cửu lại càng hoảng sợ, không chút nghĩ ngợi liền lôi kéo Sở Thiều lùi lại vài bước.
Biết rõ tiểu thân thể của mình hoàn toàn không có lực công kích, Tiểu Giang đại nhân thật ra không có giả vờ anh hùng cản ở trước Công chúa điện hạ, bất quá giờ khắc này nàng hiển nhiên cũng quên mất người bên cạnh nhìn qua Công chúa điện hạ kiều kiều yếu ớt này thật ra là một nhân vật lợi hại văn võ song toàn, chẳng qua là lôi kéo Công chúa điện hạ xoay người muốn chạy.
Sở Thiều nhìn phản ứng của Giang Cửu, cảm giác tay bị một lực đạo nắm chặt, trong mắt hiện lên một tia ấm áp. Sau đó trên tay dùng sức, đem Giang Cửu đang chuẩn bị tận sức chạy thục mạng kéo lại.
"Điện hạ." Lúc Giang Cửu quay đầu lại, trông thấy hai tên Hắc y nhân quỳ gối trước mặt Sở Thiều, miệng nói "Điện hạ".
"..." Vừa rồi chẳng phải đoán được đây là Công chúa điện hạ tự biên tự diễn đùa giỡn sao? Vì cái gì còn có thể mất mặt muốn chạy như vậy a?! Tiểu Giang đại nhân lặng yên nhìn hai tên Hắc y nhân một cái, như dự tính là che mặt.
"Tình huống bên ngoài như thế nào?" Sở Thiều cũng không có buông tay Giang Cửu, bất quá hai tên hắc y nhân đang cúi đầu quỳ trên mặt đất tự nhiên cũng không có trông thấy, bọn hắn chỉ nghe thấy Công chúa điện hạ vẫn dùng thanh âm nhàn nhàn như trước hỏi.
"Bẩm báo điện hạ, Lăng thị vệ bốn ngày trước dẫn người trở về An Dương, hôm nay đã đem mấy cái phủ huyện xung quanh tra rõ, người thiết kế bắt cóc điện hạ đều đã bị bắt lại. Phía Kinh thành hôm nay cũng có rất nhiều thế lực chạy đến, nhanh nhất đại khái là ngày mai vào được thành." Hắc y nhân trả lời đơn giản rõ ràng, Sở Thiều nghe xong trong lòng cũng có bảy tám phần.
Nghe được "Người thiết kế bắt cóc điện hạ đều đã bị bắt lại", Giang Cửu ngẩn người. Nguyên lai thật là có người động thủ a, kia chính mình lúc trước có phải trách oan Công chúa điện hạ hay không đây... Kỳ thật điện hạ cao quý ưu nhã lại xinh đẹp, như thế nào lại là cái loại nữ nhân tâm kế như chính mình suy nghĩ chứ? Quyết đoán là bản thân xem tiểu thuyết quá nhiều, lậm âm mưu rồi a.
Lúc trước cái đĩa rau kia, đại khái là Công chúa điện hạ vì lễ phép khách khí mới nói như vậy a. Về sau đọc sách gì gì đó, cũng là do Công chúa điện hạ là một người bình tĩnh a. Cuối cùng lần này thuận lợi "Trốn đi", nhìn hai tên hắc y nhân bỗng nhiên xuất hiện đã biết, đoán chừng là các nàng trùng hợp đụng mặt với những người cứu viện a...
Rất tự nhiên, sau khi có một khả năng khác xuất hiện, trong lòng Giang Cửu liền quả quyết Sở Thiều thoát khỏi tội.
Sau đó Sở Thiều lại cùng Hắc y nhân nói vài câu, Giang Cửu nghĩ đến chuyện trong lòng, cũng không có quá chú ý nội dung bọn họ nói chuyện, chẳng qua là lúc đợi nàng hoàn hồn lại, hai tên Hắc y nhân kia đã không thấy bóng dáng.
Hai người này đại khái thật sự chính là ám vệ a? Giang Cửu nghĩ như vậy, vẫn là nhịn không được hỏi câu: "Công chúa điện hạ, người bắt cóc chúng ta lần này là ai, ngươi đã đoán được sao?"
Sở Thiều cười cười, vẻ mặt không thèm để ý: "Bất quá chính là mấy kẻ đã quen an nhàn ở Dịch Châu, muốn tiếp tục an nhàn theo Vương gia mà thôi. Cũng không cẩn thận làm phiền Giang đại nhân, Bổn cung thật sự thật có lỗi." Lúc nói đến câu sau, trên mặt của nàng xuất hiện vài phần áy náy.
Vương gia sao? Sở quốc từ Thái Tông bắt đầu cũng không có dị họ Vương rồi, khẳng định những người này cùng Công chúa điện hạ đều là những thân nhân có liên hệ máu mủ a. Giang Cửu nghe được Sở Thiều câu sau theo bản năng lắc đầu, tỏ vẻ không thèm để ý, thế nhưng là trong lòng lại đột nhiên có chút đau lòng người luôn bị "Thân nhân" tính toán bức bách này.
Nhìn thấy suy nghĩ đều hiện trên mặt của Giang Cửu, vui vẻ trong mắt Sở Thiều càng đậm vài phần. Nàng nhẹ nhàng mà lôi kéo tay chưa buông ra của hai người, giọng nói nhẹ nhàng: "Nơi này không nên ở lâu, chúng ta đi thôi."
Không biết vì cái gì, Giang Cửu luôn cảm thấy trong giọng nói của Công chúa điện hạ có phần dịu dàng ngoài ý muốn. Cũng bởi phần dịu dàng này, nàng có chút thất thần rồi, chẳng qua là ngây ngốc nhẹ gật đầu, sau đó liền ngoan ngoãn bị Công chúa điện hạ nắm tay đi ra khỏi cái địa phương xa lạ này.
*****************************************************************
"Công chúa, chúng ta vì cái gì không quay về phủ nha? Lần này mấy người bắt cóc không phải đều bị A... Lăng thị vệ bắt được sao?" Ngồi ở trong phòng trọ nào đó ở An Dương Thành, Giang Cửu có chút không rõ ràng hỏi.
Sở Thiều đổi qua một thân nam trang chậm rãi đi đến bên cửa sổ nhìn xuống phía dưới, quán trọ hai tầng tuy rằng không cao, mà tình huống trên phố ở bên ngoài đều có thể thu hết vào mắt. Chẳng qua là tùy tiện nhìn, liền có thể dễ dàng phát hiện, con đường tẻ nhạt năm ngày này, nay còn đìu hiu hơn. Chắc hẳn là bởi vì nàng mất tích, từng đám Thân Vệ Quân nháo đến An Dương gà chó không yên, dẫn đến hiện tại dân chúng còn không dám đi ra ngoài a.
"Tiểu Giang đại nhân không cần sốt ruột, mấy ngày nay An Dương còn có biến cố, ta và ngươi cũng không thích hợp lộ diện lúc này. Tạm thời ở trong quán trọ này hai ngày a." Ánh mắt Công chúa điện hạ dừng lại ở trên đường phố không một bóng người dừng lại một chút, quay đầu lại hơi khẽ cười nói.
Giang Cửu chớp chớp con mắt, tuy rằng không rõ "Biến cố" trong lời Công chúa điện hạ là chỉ cái gì, nhưng vẫn là ngoan ngoan gật đầu. Lập tức nhớ tới lúc trước trên đường đi cũng không gặp một người nào, giữa ban ngày đấy, trên đường cái lạnh lẽo giống như quỷ thành, lại không khỏi lo lắng nói: "Phụ cận An Dương gần đây bị tai họa, hôm nay trên đường cái lại lạnh lẽo quỷ dị, có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không a?"
Tuy rằng lần này giúp nạn thiên tai đối với Giang Cửu mà nói cho tới bây giờ đều là một lần nhiệm vụ ngoài ý muốn, nàng cũng không có bao nhiêu tích cực. Nhưng hôm nay đối mặt với cục diện không bình thường như vậy, nàng cùng Công chúa điện hạ rõ ràng đã thoát hiểm nhưng vẫn còn che giấu không chịu lộ diện, không đi xử lý công việc giúp nạn thiên tai, thật sự có được không?
Rút cuộc là người trẻ tuổi mềm lòng lại có chút ngay thẳng. Sở Thiều nhìn Giang Cửu một chút, ánh mắt thật sâu, cũng không biết cất giấu thứ gì trong đó rồi. Gian phòng an tĩnh một lát, Sở Thiều liền mở miệng: "Tin tưởng Lăng Cửu có thể xử lý thật tốt đấy."
Công chúa điện hạ ngài rút cuộc là có bao nhiêu tin tưởng A Cửu a? Nàng chỉ là thị vệ a, lại để cho nàng tìm người bắt ngươi, lại để cho nàng giúp nạn thiên tai đấy, ngài thật xác định nàng có thể xử lý tốt toàn bộ? Hơn nữa sau khi các nàng trốn thoát tựa hồ cũng không có truyền tin tức cho Lăng Cửu, hiện tại Giang Cửu cũng chỉ có thể hy vọng hai tên ám vệ kia có thể thay mặt thông báo một tiếng, miễn cho A Cửu lo lắng.
Đáy lòng một mảnh lo lắng không yên, mà Công chúa điện hạ lên tiếng, nàng cũng không có biện pháp nói cái gì nữa. Vì vậy Giang Cửu đành phải gật đầu, thành thành thật thật ở chỗ này cùng Công chúa điện hạ chờ cái gọi là "Biến cố" đến.