Đúng như Phong Chi Danh dự đoán, Tiêu Giản Mặc hồi kinh, hoàng đế liền tổ chức dạ yến tẩy trần. Hoài Cẩn nói với hắn đã liên lạc được với vị Quế công công chưởng quản ti ngự thiện, tuy nhiên nhất thời vẫn chưa có gì đáng chú ý về Bắc Đường Phi, tạm thời vẫn nên chờ đợi thêm.
Đêm nay, Bắc Đường Du lần đầu tiên theo Phong Chi Danh vào cung, tâm tình khá hỗn loạn. Mặc dù Phong Chi Danh bảo hắn không cần lo lắng, chỉ cần theo sát y là được, nhưng hắn vẫn nhìn ngang nhìn dọc xem xét từng đường đi nước bước, cách hành xử chung quanh mà tự học theo. Vẫn may là đi chung còn có Nhan Dĩnh và Trường Lân quen biết được một thời gian rồi, xem như cũng có đồng minh vững chắc.
Vì là gia yến, Cố Thẩm Đề không thể khư khư bám sát Tiêu Trường Lân như mọi ngày. Tiêu Trường Lân vừa được hít thở không khí tự do rất lấy làm sung mãn, đi đâu cũng chỉ trỏ này nọ giới thiệu cho Bắc Đường Du biết, cướp cả phần việc nên làm của Phong Chi Danh, thậm chí còn kéo Bắc Đường Du bỏ xa Phong Chi Danh và Tiêu Nhan Dĩnh tít tè đằng sau.
Tiêu Nhan Dĩnh dọc đường một mực không lên tiếng. Phong Chi Danh nhìn ra Tiêu Nhan Dĩnh có tâm sự nhưng thừa biết là tâm sự gì nên cũng không hỏi rõ làm chi. Tiêu Giản Mặc trở về, chuyện năm xưa Tiêu Cận Dung chết oan uổng liền như cái gai nhói lên trong lòng Tiêu Nhan Dĩnh, chỉ hận không thể nhổ ra.
Bắc Đường Du ngoảnh lại nhìn Phong Chi Danh và Tiêu Nhan Dĩnh một cái rồi nói với Tiêu Trường Lân: "Dường như phu quân và Nhan Dĩnh đều có tâm sự."
"Tẩu tẩu kệ bọn họ đi. Bọn họ chính là luôn thích suy nghĩ nhiều hơn người khác một cái đầu. Chẳng như ta đây, tự biết mình không thông minh nên chẳng muốn suy nghĩ nhiều."
Bắc Đường Du cười đơ ra. Tiêu Trường Lân nói vậy nghe mà cũng có lý hả?
Bắc Đường Du cứ ngỡ lần này vào cung sẽ được diện kiến long nhan, không ngờ đợi tầm một nén hương thì có vị công công đến truyền tin hoàng thượng đột nhiên mệt trong người cần phải tịnh dưỡng, tiệc này sẽ do Ngạc quý phi cô cô hắn chủ trì thay. Ai nấy đều tỏ vẻ không vui. Phong Chi Danh nói nhỏ với hắn: "Hoàng thượng bị bệnh nhiều năm rồi, chuyện như thế này cũng không phải lần đầu."
Bắc Đường Du gật đầu. Thật ra hoàng thượng có đến hay không cũng chẳng sao, cái chính là hắn không thích Ngạc quý phi đến. Hoặc là nói, tuy bản thân hắn mang họ Bắc Đường nhưng cùng bất cứ ai trong Bắc Đường gia đều chướng tai gai mắt như nhau cả.
Phong Chi Danh lại nói nhỏ tiếp: "Giới thiệu với ngươi một chút, tránh cho lát nữa ngỡ ngàng. Người ngồi cạnh bên trái chúng ta chính là Dung vương Tiêu Cảnh Thái và vương phi Tào thị. Tiếp theo là Nhan Dĩnh và Trường Lân thì ngươi đều biết, tiếp nữa là vị trí của Hằng vương Tiêu Mẫn Ngôn xếp thứ bảy nhưng hôm nay hắn không đến. Tiêu Mẫn Ngôn sinh non, thể chất yếu ớt, không khác gì một nồi thuốc biết cử động. Hắn không đến thì chắc do nằm bệnh ở nhà rồi, không có gì lạ. Ở phía đối diện chúng ta người ngồi đầu tiên là thái tử Tiêu Quân Hàm, kế tiếp là Hiền vương Tiêu Giản Mặc ngươi đã gặp qua, còn lại là Kiến vương Tiêu Dự An xếp thứ chín. Tiêu Dự An rất thích a dua nịnh hót thái tử, không đáng để tâm."
Bắc Đường Du nghiêm túc tiếp thu, nhìn sơ một lượt rồi đánh giá: "Dung vương phi thật xinh đẹp. Khi nãy nàng ấy còn nhìn ta mỉm cười chào hỏi, rất hiểu phép tắc, nào đã giống với sư tử Hà Đông như ngươi nói?"
"Nếu Dung vương ngoan ngoãn, Dung vương phi đương nhiên cũng hiền hòa khả ái. Ngược lại thì rất khó nói. Ngươi hẳn chưa thấy vị vương phi nào xắn cao tay áo cầm roi dài đuổi theo vương gia suốt ba con đường nhỉ? Ta thì thấy qua rồi. Ngồi trên lầu cao vừa uống rượu với Nhan Dĩnh và Trường Lân vừa xem bọn họ diễn trò hề cũng khá vui."
Bắc Đường Du cạn lời. Phu quân nhà hắn lại giở tật cũ nữa rồi.
Lát sau, có vài thái giám cầm lồng đèn đỏ rực đi trước dẫn đường. Tiêu Nhan Dĩnh và Tiêu Trường Lân đột ngột cười toe toét như thể lễ hội. Phía sau những thái giám này, một mỹ nhân khuynh quốc trán điểm chu sa, tóc cài kim bộ dao phượng hoàng lấp lánh, tay cầm quạt đỏ viền vàng, mặc váy lụa thêu hoa thược dược khoan thai bước đến. Mọi người có mặt đồng loạt đứng dậy khỏi bàn tiệc hành lễ.
Phong Chi Danh sợ rằng Bắc Đường Du lúng túng nên vừa kéo hắn hành lễ vừa giải thích: "Đó là Thuần quý phi, thân mẫu của Nhan Dĩnh và Trường Lân."
Thuần quý phi khi đi ngang chỗ Phong Chi Danh đặc biệt bước chậm lại để nhìn Bắc Đường Du lâu một chút rồi mới bước lên đài hướng toàn thể mọi người nói: "Hoàng thượng không khỏe trong người vì vậy buổi tiệc hôm nay sẽ do bản cung thay mặt chủ trì. Đã là gia yến thì tin chắc mọi người đều biết nhau cả rồi, xin đừng câu nệ nhiều."
Nói xong, Thuần quý phi nghiêm trang ngồi xuống bàn tiệc, hướng Tiêu Giản Mặc nói: "Giản Mặc, con xa cách kinh thành nhiều năm, mọi việc vẫn ổn chứ?"
"Khiến người bận tâm rồi. Con vẫn ổn." Tiêu Giản Mặc đáp.
"Bản cung trông thần sắc của con không được tốt."
"Chẳng qua là con bị nhiễm chút phong hàn thôi, không đáng cho người lo lắng đâu."
"Vậy được." Thuần quý phi nhìn Quảng công công đứng bên cạnh nói: "Khai tiệc đi."
Quảng công công lập tức gọi người lên hiến vũ.
Phong Chi Danh nhấp môi ngụm rượu, bỗng dưng cười nhạt như hiểu ra gì đó. Bắc Đường Du không phát hiện nụ cười này, chỉ là trong lòng thấy lạ nên hỏi: "Phu quân, vì sao lại đổi thành Thuần quý phi tới rồi?"
"Tuy cùng mang danh quý phi nhưng Thuần quý phi mới là người chưởng quản lục cung. Nếu Thuần quý phi muốn tới, Ngạc quý phi đương nhiên sẽ tự biết thân mà lui."
Bắc Đường Du ngẫm nghĩ, lại nói: "Cũng đúng. Thuần quý phi thân với Hiền vương như vậy, tới là lẽ thường."
"Không phải, người tới là vì ngươi đấy."
Bắc Đường Du trố mắt khó tin: "Sao lại vì ta?"
Phong Chi Danh nói: "Người tò mò về người mà ta thành thân cùng."
Bắc Đường Du bật cười, ra là vì lý do này, hèn gì mà Thuần quý phi cứ nhìn hắn rất lạ.
Tiệc tan, Thuần quý phi giữ lại Phong Chi Danh trò chuyện ở hồ Kính Nguyệt, Bắc Đường Du theo Nhan Dĩnh và Trường Lân đi ra xe ngựa ngoài cổng cung trước.
Thuần quý phi ngẩng đầu nhìn lên mảnh trăng thượng huyền cười nói thân thiết với Phong Chi Danh: "Nhiều năm như vậy rồi vẫn không nhịn được. Mỗi lần nhìn trăng lại nhớ về những ngày tháng tự do thời niên thiếu rồi cả những ngày tháng sống ở quận vương phủ. Khi ấy, ta thường cùng mẫu phi con nói rất nhiều chuyện, vui vẻ biết bao, giờ thì muốn gặp tỷ ấy cũng xa xôi cách trở vô cùng."
"Mẫu phi cũng thường hay nhắc về người, chỉ tiếc đôi mắt mẫu phi bất tiện, khó mà thường xuyên đến thăm hỏi người."
"Nên là ta đi thăm hỏi tỷ tỷ mới phải. Đều do cung cấm nhiều quy tắc, khiến ta như sống trong lồng giam vậy. Chi Danh à..." Thuần quý phi quay sang phía y nói tiếp: "Cuộc đời ta và mẫu phi con xem như bỏ đi cả rồi, nhưng cuộc đời con và hai đứa con trai của ta còn rất dài. Khi ta hay tin hoàng thượng và Tây Định Hầu tự ý ban hôn cho con đã rất tức giận, sợ rằng con sẽ phải chịu ủy khuất. Sau đó hoàng thượng lại giải thích với ta là con đồng ý rồi. Con nói ta nghe xem, hôn sự này có phải do con tự nguyện? Nếu con không tự nguyện, cho dù ta và hoàng thượng trở mặt cũng nhất định sẽ đứng ra bênh vực con. Mẫu phi con không còn ở đây nhưng ta thì vẫn còn. Hai người bọn họ đừng nghĩ rằng vì lợi ích riêng mình thì có quyền chèn ép con."
Phong Chi Danh mỉm cười trấn an Thuần quý phi: "Người nghĩ nhiều rồi. Có lẽ trước đây thật có vài chuyện không như ý muốn của con, nhưng hiện tại thì đều rất tốt. Người cũng biết con là kẻ không thể mang đến hứa hẹn gì cho bất cứ ai, vậy mà vẫn có một người chấp nhận ở bên con bất kể tương lai ra sao, con còn cầu mong gì hơn nữa?"
"Chi Danh à, đừng nói bản thân con như thế, ta sẽ đau lòng. Điều kiện của con dù là về nhân phẩm hay tướng mạo, địa vị hay quyền thế đều vượt trội hơn người. Con xứng đáng có được những thứ tốt nhất trong thiên hạ này. Căn bệnh nào rồi cũng sẽ có cách chữa lành. Ngày ấy phụ vương con gặp bất hạnh không có nghĩa là con cũng như vậy. Tìm lấy một người mình yêu thích, theo đuổi người đó, thân cận cùng người đó đều là những chuyện hết sức bình thường. Người khác có thể, sao con lại không thể?"
"Chẳng có người bình thường nào thân cận với người mình thích, dù chỉ là một cái nắm tay đơn thuần cũng phải dùng đến thuốc ức chế như con. Thuần quý phi, những lời an ủi này con đã nghe từ nhỏ cho đến lớn rồi. Người có lẽ cũng hiểu phụ vương một đời y thuật cao minh còn không tự chữa cho mình nổi thì huống hồ là con? Căn bệnh của con...đã bất trị rồi."
"Chi Danh..." Thuần quý phi muốn gạt bỏ suy nghĩ này của y nhưng chưa thể nói được gì đã bị y cắt ngang.
"Không còn sớm nữa, người nghỉ ngơi đi."
Thuần quý phi hỏi vọng theo khi Phong Chi Danh quay lưng đi: "Vậy ít nhất hãy nói cho ta biết con có thích người mà hoàng thượng ban hôn không? Con biết đó, y dù sao cũng là nam nhân. Cứ xem như con không muốn liên lụy người khác nhưng nếu lấy một nam nhân sẽ khiến cho hương hỏa của Phong gia từ đây chấm dứt. Phong gia chỉ còn lại một mình con là người kế thừa thôi. Tỷ tỷ mà biết được cũng không vui đâu."
Phong Chi Danh bồn chồn đứng lại. Chuyện y thành thân cho đến nay vẫn chưa nói cùng mẫu phi. Đại Phạn tự cách kinh thành rất xa, ngày một ngày hai sẽ không biết, nhưng năm dài tháng rộng thì chưa nói chắc được. Trước kia mẫu phi cũng từng nhiều lần nhắc nhở y thành gia lập thất, sớm sinh người kế thừa cho Phong gia, vậy thì bà không còn tiếc nuối nào nữa. Giờ đây, nếu như biết hôn sự của y không như bà mong muốn, sợ rằng sẽ không vui thật sự.
"Các người đều muốn con lưu lại hương hỏa, nhưng không nghĩ nếu đứa trẻ đó sinh ra cũng sống một đời dằn vặt giống như con, từ nhỏ đã phải phong bế chính bản thân tránh tiếp xúc với người khác, đi cầu phương thuốc quý khắp bốn phương, bao lần hy vọng bệnh tình được chữa lành rồi thất vọng, thậm chí tuyệt vọng là nỗi đau to lớn đến nhường nào? Như vậy không phải quá tàn nhẫn hay sao? Chuyện này con đã quyết, dù là người hay mẫu phi đều sẽ không thay đổi được gì. Con biết người chỉ muốn tốt cho con, nhưng người không phải là con, sao biết được con cần điều gì nhất?"
Phong Chi Danh nói rồi bỏ đi thẳng. Thuần quý phi siết cây quạt lắc đầu: "Ta già thật rồi, bắt đầu không hiểu thấu đám trẻ các con nghĩ gì nữa? Nhan Dĩnh và Trường Lân thì cứ luôn lảng tránh chuyện thành thân, con thành thân rồi lại không muốn có hài tử, loạn hết cả lên rồi."