Giữa cái nắng gay gắt của buổi ban trưa, Lương Đổng Nhân khổ sở chỉ huy đám nha dịch đào xới ngôi mộ của Ô Nương. Phong Chi Danh đứng dưới bóng mát một tàng cây to, nhìn sang Bắc Đường Du ở bên cạnh lấy tay áo lau nhẹ vệt mồ hôi rỉ ra dưới cổ. Phong Chi Danh trời sinh luôn âm hàn, dù là ở gần lò than cũng không thể chảy ra mồ hôi. Y có chút thương xót nói với Bắc Đường Du: "Đã bảo ngươi đừng đi theo."
Bắc Đường Du mỉm cười: "Ta muốn xem mọi người phá án, tuyệt đối không vi phạm lời đã hứa với quốc sư. Khi không cần thiết, ta sẽ không lên tiếng làm phiền mọi người. Chỉ là, đào mộ như vậy thật sự sẽ tìm ra gì sao?"
"Không biết. Đào xong mới biết."
"..."
Bắc Đường Du rõ biết tính cách của Phong Chi Danh khó chịu, cũng chẳng mong y nói được lời gì tử tế, nhưng mà lần này hắn đòi đi, y không cự tuyệt đến cùng đã xem như có biến chuyển đôi chút.
Khi nắp quan tài vừa mở ra, Lương Đổng Nhân liền trợn mắt hô lên: "Không có thi thể sao?"
Phong Chi Danh và Bắc Đường Du bước lại chỗ Lương Đổng Nhân nhìn sơ một lượt. Phong Chi Danh thản nhiên nói: "Phá quan tài đi."
Lương Đổng Nhân ngơ ra: "Quốc sư, đào mộ đã là chuyện làm thất đức lắm rồi, nếu còn phá quan tài thì..."
"Yên tâm! Nếu Ô Nương hiện hồn về báo thù thì bản quốc sư bắt quỷ giúp ngươi. Phá đi!"
Lương Đổng Nhân miễn cưỡng ra lệnh cho nha dịch làm theo. Không ngờ khi lớp quan tài vừa phá xong, bên dưới hiện ra lối vào một địa đạo có bậc thang. Lương Đổng Nhân gọi người mang đủ đuốc đến rồi cùng Phong Chi Danh và Bắc Đường Du đi xuống, đám nha dịch nối gót theo phía sau.
Địa đạo không dài nhưng khá ẩm thấp, đi một hồi liền ngửi được mùi thối rữa bốc ra, mà càng vào gần gian chính thì mùi thối rữa càng nồng nặc.
"Lại có án mạng." Phong Chi Danh luyện cương đã quen, gần như không cần nhìn thấy thi thể đã có thể khẳng định chắc chắn mười phần.
Quả thật, khi vào đến gian chính, bọn họ bắt gặp một cỗ thi thể đã mục rữa tới mức biến dạng phần mặt, khắp da thịt và y phục có giòi trắng bò lúc nhúc. Cỗ thi thể này lại nằm cạnh một quan tài đá, bên trong quan tài có bộ xương trắng đã chết rất nhiều năm.
Phong Chi Danh và Bắc Đường Du đến chỗ thi thể xem xét trước. Lương Đổng Nhân cho nha dịch đi tìm xem địa đạo còn thông với lối đi nào khác không rồi mới lại gần họ nói: "Quốc sư, người này đã biến dạng như vậy, sợ là không xác minh được thân phận."
Phong Chi Danh nhìn đám giòi trắng vẫn vô tư bò qua bò lại đến vui mắt, không biết có người đã xông vào địa bàn của chúng, cười nói: "Đám bé con này nghịch ngợm quá đi mất!"
Lương Đổng Nhân rùng mình: "Quốc sư, ngài tha cho ta được không?"
Phong Chi Danh nhìn sang Bắc Đường Du, cố tình làm khó hỏi: "Ngươi sợ không?"
Bắc Đường Du ớn lạnh muốn chết, nhưng phải chiều theo tính khí này của Phong Chi Danh, bằng không lại bị xa lánh: "Nếu ngươi thích, chúng ta đem về nuôi lớn."
Lương Đổng Nhân: "..."
Phong Chi Danh cười nhạt xem đến bộ xương trắng, thái độ còn nhập tâm hơn cả khi xem cỗ thi thể mục rữa, nghĩ thầm bộ xương này thuộc về nữ nhân, còn được bảo quản vô cùng tốt. Bất ngờ, tầm mắt của y lay động, đưa tay đến xương lồng ngực gần tim rút được một mảnh ô tinh. Y gấp gáp rút Tiết tử giắt bên hông ra so sánh cẩn thận. Dù là màu sắc hay độ sáng của mảnh ô tinh đều trùng khớp với Tiết tử nhưng rõ ràng trên Tiết tử không hề có vết nứt. Lưỡi dao trơn bóng đều đặn, liền mạch đến hoàn hảo.
"Cả đời ông ấy si mê đao, muốn tạo ra thanh bảo đao tuyệt thế vô song, không hiểu sao kết quả lại chế dao găm mà không chế đao?"
"Tiết tử mô phỏng hình dạng loan đao Tây Vực, có người cho rằng là vật định tình mà ông ấy muốn tặng cho người thê tử vốn xuất thân từ Tây Vực của mình."
Những câu nói trước đây của Lương Đổng Nhân lần lượt hiện ra trong đầu của Phong Chi Danh. Phong Chi Danh lật đật quay lại xem cỗ thi thể mục rữa một lượt nữa từ đầu đến chân. Lúc này, nha dịch quay lại bẩm báo từ gian chính đi vào trong nữa có một xưởng rèn nhỏ nối thông với đường núi bên ngoài. Nha dịch còn dâng cho Lương Đổng Nhân mấy trang viết tay ố vàng cũ kỹ về cách rèn đao, nói rằng trong xưởng có rất nhiều.
Lương Đổng Nhân nhìn cỗ thi thể phán đoán: "Lẽ nào người này là thợ rèn?"
Lương Đổng Nhân chuyển tầm mắt sang vóc dáng vạm vỡ của thi thể và những vết chai sần ở tay hiếm hoi còn sót lại mà chưa bị giòi gặm nhấm: "Đúng thật là thợ rèn."
"Là Hồ Hiển." Phong Chi Danh kết luận. "Ông ta chết được mười ngày rồi, còn chết trước cả Phùng Mão."
Lương Đổng Nhân suy nghĩ nói: "Hai mươi năm trước ai cũng nói Hồ Hiển chết rồi nhưng đúng là chưa tìm được xác. Vì sao quốc sư lại nghĩ là ông ta?"
"Bởi vì bộ xương trắng bên cạnh chính là thê tử ông ta Ô Nương." Loại khí tức quen thuộc trên bộ xương này Phong Chi Danh đã cảm nhận qua lúc kết nối với Tiết tử. Y đem mảnh ô tinh phát hiện được giao lại cho Lương Đổng Nhân, lại nói: "Còn thứ rút được từ xương ngực bà ấy lại có cùng chất liệu với Tiết tử. Bà ấy chính là nạn nhân đầu tiên của Tiết tử."
Lương Đổng Nhân nhìn đến Tiết tử trong tay Phong Chi Danh: "Nhưng trên Tiết tử không có vết nứt, lẽ nào sau đó được rèn lại?"
Phong Chi Danh lắc đầu: "Không, Tiết tử chưa từng được rèn lại, mà cũng không cần thiết để rèn lại. Độ dài của Tiết tử không phù hợp với chiều sâu của vết thương. Thứ đâm vào người Ô Nương là một thanh đao. Do lực đâm quá mạnh và sâu đã vô tình cắm vào xương lồng ngực, lúc rút ra không may bị mẻ một góc, góc này vừa vặn lưu lại trên xương đến tận bây giờ."
Lương Đổng Nhân nhăn mặt: "Quốc sư, ngài càng lúc càng làm ta hồ đồ rồi. Ngài nói Ô Nương bị Tiết tử giết chết nhưng lại nói Tiết tử không đủ chiều dài đâm vào Ô Nương, đây là lý lẽ gì?"
Bắc Đường Du giơ tay lên cao, giống như học trò trông chờ được lão phu tử cho phép ý kiến. Phong Chi Danh ra hiệu cho hắn nói đi.
"Lương tự khanh, ta hiểu ý của quốc sư. Vũ khí sát hại vị phu nhân đây là một thanh đao dài nhưng sau đó vì lý do gì đó, có thể là do bị mẻ rồi, nên được chế gọn lại thành dao găm. Phu quân bà ta là thợ rèn, vậy thì chuyện này cũng không có gì là khó?"
"Vì sao không chế nguyên cây đao lại mà phải chế thành dao găm?" Lương Đổng Nhân hỏi.
Bắc Đường Du nhún vai, ai mà biết được? Phong Chi Danh nói: "Chuyện đó phải để ngươi điều tra rồi. Ta chỉ đến đây trợ giúp. Ngươi không nghĩ ta sẽ bắt luôn hung thủ hai tay dâng lên cho ngươi chứ?"
Lương Đổng Nhân cười gượng, mặt nhăn thành một đống khó coi: "Quốc sư nói rất đúng."
Sau khi lên xe ngựa, Phong Chi Danh bảo người đánh xe đến thẳng Túy Mãn Phường. Hôm nay Sài Thất lại giúp Phong Chi Danh đi điều tra gì đó nên không ở cùng họ. Bắc Đường Du vén màn cửa sổ nhỏ nhìn ra khung cảnh bên ngoài. Nơi đây cách kinh thành hơn một canh giờ đi xe, không lẽ suốt một canh giờ này lại phải im lặng đối diện nhau y hệt như đoạn đường đi hay sao?
"Quốc sư, hay là chúng ta nói chút chuyện phiếm đi." Bắc Đường Du đề nghị.
"Nói gì?" Phong Chi Danh nhắm mắt định thần hỏi.
"Vài ngày nữa là đến ngày hồi môn của ta rồi."
Phong Chi Danh mở mắt. Nếu Bắc Đường Du không nhắc thì y đã sớm quên béng luôn chuyện này.
"Ta sẽ chuẩn bị lễ vật, nhưng có thể không đi không?"
"Quốc sư còn thông thuộc lễ nghi Đại Hành hơn cả ta. Ngươi nói xem!"
"..."
"Mặc dù Bắc Đường gia toàn là lũ sài lang hổ báo, nhưng họ không dám ăn thịt quốc sư đâu."
"Ta mà lại sợ họ ăn thịt sao? Ta nghiền nát xương của họ còn được, chỉ không muốn phí thời gian với những kẻ không đâu thôi."
"Quốc sư cao kiến, nhưng những kẻ không đâu đó lại tính là nhà mẹ của tân nương như ta, không thể không gặp."
"Biết rồi." Phong Chi Danh lạnh lùng đáp. Thật phiền quá!
"Quốc sư vẫn chưa biết tình hình thì phải.". Bạn đang đọc truyện tại — Trù𝓶Truy ện.𝘝n —
"?"
"Lần này về chúng ta phải chào hỏi trên dưới Bắc Đường gia một lượt. Bắc Đường gia là nhất môn đại hộ, số trưởng bối cũng không ít, có lẽ phải ở qua đêm. Bọn họ sẽ sắp xếp phòng cho chúng ta nhưng chắc chắn là có gài tai mắt dòm ngó. Nếu để Bắc Đường gia biết tình cảm phu thê giữa ta và quốc sư không hài hòa, đem lan truyền ra bên ngoài thì sau này ta muốn thay mặt hầu gia làm gì cũng không tiện."
"Ta không cảm thấy có gì không tiện." Phong Chi Danh tạt nước lạnh vào mặt hắn, nhưng mặt hắn đã bị y tạt rất nhiều lần nên sớm chai luôn rồi.
"Quốc sư nghĩ xem, hễ ta ra bên ngoài liền sẽ bị chỉ trỏ đó là người thê tử vô dụng của quốc sư, quốc sư chẳng hề xem trọng hắn đâu. Vậy thì lời ta nói, việc ta muốn biết, liệu có ai sẽ nghe sẽ đáp?"
"Tai tiếng của ta tràn lan khắp kinh thành. Ngươi có là sủng thê của ta cũng chẳng hỏi được gì."
Bắc Đường Du nghĩ cũng phải, nhưng hắn vẫn cố lươn lẹo: "Đâu thể nói vậy. Điển hình như Thi Hương Xã hội, mấy năm trước ta đi đều không ai ngó ngàng tới. Năm nay vừa vào cổng đã được đích thân Bạc vương và Túc vương nể mặt ra đón dù rằng ta chẳng quen biết gì họ, đều nhờ phúc đức của quốc sư. Vì hai vị vương gia đặc biệt ưu ái ta, có rất nhiều người nhìn ta như kiểu muốn bắt quàng làm họ nhưng chưa biết lai lịch của ta nên còn ngại. Vì vậy không thể nói là quốc sư không có tác dụng gì."
"Cho nên?"
"Chúng ta phải diễn một màn phu thê ân ái vào ngày hồi môn."
Phong Chi Danh nheo mắt, liếc nhìn Bắc Đường Du như muốn chọc xuyên qua tâm tư đen tối của hắn nhưng vì không bắt bẻ được câu nào nên đành vô vị đáp: "Biết rồi."
"Thật sự biết? Chúng ta có cần luyện tập trước từ đây đến đó?" Bắc Đường Du hoài nghi hỏi.
"Chỉ là diễn kịch, bản quốc sư có thừa kinh nghiệm. Ngươi tự lo cho diễn xuất của chính ngươi đi."
Bắc Đường Du gãi má: "Sao ta cứ thấy lo lo?"
"Ngươi muốn ta đá ngươi xuống xe không?"
"..."