-Tại sao tụi em phải làm như thế ạ.
Nó dừng lại trước mặt của bà cô đấy.
-Trong cái trường này ngoại trừ chủ tịch ra, thì cha mẹ các em có làm cao đến mấy cũng phải nễ tôi vài phần. Hai em con cái ông nào bà nào chẳng lẽ không nghe qua tên tôi.
-Cô tên gì ạ?.
-E...em...được thôi chắc hai em là học sinh mới tôi nói luôn. Tôi tên Huỳnh Yên, em đã nghe qua chưa tiểu thư.
-Huỳnh Yên.....hừm tên nghe quen nhỉ!.
Nó đưa hai ngón tay xoa xoa cằm đăm chiu.
-Đương nhiên phải quen rồi.
Bà ta cười đắc ý.
-À nhớ rồi.
-Sao em nói đi.
Bà ta hớn hở chờ nghe kết quả.
-Huỳnh Yên hình như đang là người của Đường Tổng phải không hả.
-Sa...sao sao em biết.
-Chuyện này ai mà không biết. Cũng phải tập đoàn của Đường Tổng đứng thứ 3 thế giới, bảo sao ông lớn bà lớn nào cũng nễ. Chỉ mang cái mác người tình mà vênh váo. Trèo cao quá không chừng té đau đấy.
-Thật ra em là ai.
-Chị à môn học hôm nay học gì vậy,
-À......giáo dục.
Cô nhìn sơ qua bàn giáo viên thấy xấp tài liệu môn.
-Kẻ cướp chồng người khác mà đi dạy môn giáo dục, quả thật câm phục.
Cả lớp lúc này mới cười phá lên.
-Các em bên dưới im hết cho tôi.
-Cô không có quyền nói ở đây. Biến.
Bà cô uất ức, ôm mặt khóc chạy ra khỏi lớp. Cả lớp thấy thế như được thả tự do rôm ra hẳn lên.
Nó và Cô đi xuống bàn ngồi cô ngồi bàn chót cạnh Nó.