Tịnh Kỳ nhanh chóng rời khỏi khu căng tin, ra đến bên ngoài hành lang đã thấy bóng Nhược Vũ quanh quẩn ngay gần đó.
Nhược Vũ vẻ mặt hoảng hốt, vội chạy tới cầm lấy tay Tịnh Kỳ nói với giọng run rẩy.
- Vừa nãy mình còn đuổi theo cậu ấy tới đây, giờ đã không trông thấy nữa rồi...
Tịnh Kỳ ngước nhìn lên.
- Bên đó là cầu thang thoát hiểm.
- Nhược Vũ, có lẽ Tiểu Miên đã lên trên sân thượng rồi, cậu nhanh đi gọi người tới giúp phòng khi chuyện không may xảy ra, mau lên.
- Sao cơ..., ý cậu là...
Nhược Vũ nghe thấy Tịnh Kỳ nói thế tay chân liền trở lên luống cuống, miệng lắp bắp không ngừng. Đến khi Tịnh Kỳ giục cô thêm lần nữa, thì cô mới vội vàng chạy đi.
"Tiểu Miên, dù trời có sập thì tôi cũng cùng cậu chống đỡ, tuyệt đối không được nghĩ quẩn"
"Tôi không cho phép cậu từ bỏ"
"Tuyệt đối không được"
Tịnh Kỳ cứ mãi cắm đầu chạy, lên đến tầng thứ 10 trên sân thượng thì cũng là lúc sức lực gần như cạn kiệt, mồ hôi nhễ nhại khắp khuôn mặt, không kịp dừng lại để hít thở, cô cứ thế vội vã lao qua cánh cửa ra đến bên ngoài.
Và điều cô lo sợ đang diễn ra ngay trước mắt.
Tiểu Miên đang đứng trên thành lan can.
Cô độc và lặng lẽ.
Tịnh Kỳ cố hít thở một hơi dài, nhẹ nhàng gọi tên cô.
- Tiểu Miên, cậu xuống đây, chúng ta nói chuyện được không?
- Làm ơn, hãy xuống khỏi đó đi...
Tiểu Miên từ từ quay đầu lại, miệng nở nụ cười bi thương nhìn Tịnh Kỳ.
Có cơn gió thổi qua, làm mái tóc Tiểu Miên tung bay, che lấp đi gương mặt nhỏ nhắn mang nét tuyệt vọng.
- Tịnh Kỳ....
- Cậu biết không, lần đầu gặp cậu, tôi đã không thể tin được rằng đây lại chính là người có thể đạt số điểm trên cả tuyệt đối. Tôi đã nghĩ, với vẻ bề ngoài xinh đẹp, trau chuốt thế kia thì ắt hẳn bệ đỡ của cậu phải lớn lắm.
- Nhưng không, tài năng của cậu đã hoàn toàn đánh bại định kiến đó của tôi.
- Tiểu Miên...
- Lưu Thiên Uyển nói đúng, là tôi đố kị với cậu. Những lần làm chung dự án, người ta chỉ công nhận thành tích cậu mà quên đi sự có mặt của tôi, chỉ khen ngợi Triệu Tịnh Kỳ, mà hoàn toàn quên rằng Tiểu Miên tôi cũng đã rất cố gắng.
- Tịnh Kỳ, cậu biết không. Học bổng đi Mỹ đó, mình đã từng làm hồ sơ xin đến 2 lần, nhưng đều bị chối với lí do đang xét duyệt. Vậy mà cậu vừa lên tiếng, nó rất nhanh liền được thông qua.
- Thực sự..., cái bóng của cậu quá lớn, nó khiến mình không thể thoát ra nổi...
Tịnh Kỳ đứng đó nhìn cô, ánh mắt trời hắt lên người vầng hào quang đẹp đẽ.
Đúng vậy, Triệu Tịnh Kỳ vẫn luôn toả sáng như thế, còn cô, vĩnh viễn chỉ có thể quay lưng về phía mặt trời.
Tịnh Kỳ cảm thấy tim mình thắt lại, sự tuyệt vọng bắt đầu len lỏi trong tâm hồn vốn đau đớn của cô. Cô lặng lẽ nhìn Tiểu Miên.
- Tiểu Miên mà mình biết..., cậu ấy chưa bao giờ có suy nghĩ ích kỉ như vậy, chưa bao giờ nói những lời khiến người khác bị tổn thương.
- Tịnh Kỳ ngốc nghếch, là vì cậu khác tôi, bởi cậu luôn có một người ở phía sau âm thầm quan tâm, luôn sẵn sàng dọn sạch mọi thứ dơ bẩn xung quanh cậu.
Tiểu Miên hé lên một nụ cười, cảm giác như cô đang xót thương cho chính bản thân mình.
- Mình, có sao...?
- Cậu có biết người hack page của Lưu Thiên Uyển khi cô ta đăng bài nói xấu cậu là ai không?
- Người đó chính là Mạc Tư Hàn.
- Còn có người đàn ông đã chết trong con hẻm. Mình không biết giữa cậu và người đó đã xảy ra chuyện gì. Nhưng khi ấy mình đã trông thấy Mạc Tư Hàn ở đó, anh ta ngồi trong xe, ánh mắt chăm chú nhìn về phía con hẻm.
Hà cớ gì một người như Mạc Tư Hàn lại tự mình chạy đến những nơi như vậy, chỉ để xem cái chết của một kẻ tầm thường như hắn chứ?
- Còn không phải là vì cậu mà giết chết hắn ta đó sao?
Tịnh Kỳ nghe xong lời Tiểu Miên nói cả tâm trí bổng trở nên đờ đẫn, cô chưa từng nghĩ đến Mạc Tư Hàn lại có thể vì cô mà làm ra loại chuyện như vậy, phản ứng theo đó cũng trở nên chậm chạp hơn.
Cô bước lên một bước, Tiểu Miên liền lùi về sau một bước.
- Tiểu Miên, đừng...
- Cậu bước xuống đây được không? Tất cả mọi chuyện mình cùng cậu đối mặt.
- Tịnh Kỳ..., không kịp nữa rồi!
- Không phải thế! Tại sao không chịu tin mình, tại sao chuyện gì cũng không chịu nói.
- TẠI SAO?
Nhược Vũ chạy ra đến bên ngoài, chợt thấy điện thoại của Bạch Tử Phong gọi tới, chừng vài phút sau đã thấy xe của bọn họ xuất hiện ở trước khoa Nghệ thuật. Mạc Tư Hàn từ cửa sau đã vội vàng bước xuống, vẻ mặt căng thẳng tiến về phía Nhược Vũ.
- Tịnh Kỳ đâu? Tôi không liên lạc được với cô ấy.
Bị Mạc Tư Hàn hỏi, Nhược Vũ trở nên lúng túng không dám đối diện với anh liền ngước lên nhìn phía trên toà nhà.
- Tịnh Kỳ đã theo Tiểu Miên lên trên đó..., còn bảo em tìm người tới giúp...
Mạc Tư Hàn dáng vẻ gấp gáp quay sang Bạch Tử Phong căn dặn.
- Cậu cùng cô ấy gọi đội cứu hộ tới đây, tôi đi tìm Tịnh Kỳ.
Nói rồi Mạc Tư Hàn vội vã chạy vào bên trong toà nhà.
"Tại sao ư?"
"Vì tôi yêu cậu"
"Tôi không thể để cậu thấy những hình ảnh đó"
Tiểu Miên yên lặng không đáp trả, chầm chậm lùi thêm một chút.
- Đừng mà,...
"Tôi muốn được cùng cậu đi Mỹ, nhưng cuối cùng cậu lại chọn cách ở lại, vậy tôi còn lí do nào để tiếp tục?"
- Dừng lại Tiểu Miên...
"Cậu là lí tưởng của tôi, là viên ngọc thuần khiết, trong sáng nhất mà tôi được chạm tới trong cuộc đời"
- Xin cậu, đừng bước thêm nữa....
"Tôi không thể để cậu tha thứ cho mình, bởi thứ vốn đã dơ bẩn vĩnh viễn không còn tư cách bên cạnh cậu nữa".
Giữa không gian tĩnh lặng, đâu đó chợt vang lên những ca từ bi ai, day dứt..
*Vầng thái dương của tôi...
Luôn bên cạnh cậu dù tôi chỉ là một chấm đen nhỏ...
Không nói lời tạm biệt...
Kể từ hôm nay tôi sẽ rời khỏi quỹ đạo của cậu...
Hãy nhìn tôi lần cuối trước khi vĩnh viễn chia lìa...*
Tiểu Miên sau cùng nở nụ cười, từ từ khép chặt lại đôi mắt, buông mình xuống phía dưới.