Sau khi bàn bạc với cha xong thì Ricardo cũng được cho ra ngoài, bây giờ ở trong Điện Thái Dương chỉ còn lại Đức Vua và cô mà thôi. Ban đầu ông ấy còn tưởng rằng con gái chỉ nhất thời yêu thích cái tên kia, nhưng nhìn dáng vẻ này của Katherine thì hình như là thích thật rồi. Xem ra không bao lâu nữa thì ông ấy sẽ mất con gái cho mà xem.
Còn Ricardo sau khi bước ra khỏi Điện Thái Dương thì vẫn chưa hoàn hồn kịp, còn nhóm bạn và Nam Tước Graham cũng nhanh chóng hỏi han tình hình, nhưng anh còn chưa kịp nói gì thì lúc này Magnus mới chạy nhanh đến, rồi nhẹ nhàng cúi đầu hành lễ, nói:
- Ngày Tử Tước Griffith, ngài để quên công văn rồi ạ.
Khi này thì đừng nói là Nam Tước Graham, đến cả nhóm bạn của anh còn giật mình hoảng hốt, sau đó còn đứng như trời trồng. Chỉ riêng Archie bước đến, lên tiếng hỏi:
- Đội trưởng... Cậu lên làm Tử Tước rồi sao?
Không nghĩ ngợi gì thì Ricardo đã gật đầu, nhưng một giây sau anh còn nói thêm là do Công chúa xin cho. Đừng nói là kẻ loi nhoi như Liam há hốc, đến người điềm tĩnh như Archie cũng bất ngờ, nhưng rồi sau đó cậu ta lại nói:
- Công chúa xin cho? Cái này không phải là cô ấy ép Bệ Hạ chứ?
Tuy nhiên Ricardo lại lắc đầu, anh cũng có nói rằng ban đầu Bệ Hạ đã định cho anh làm Nam Tước, nhưng sau khi cô đến thì lại nói giúp anh mấy câu, cuối cùng lại chốt hạ bậc Tử Tước. Tuy rằng đối với một kỵ sĩ như anh thì tước vị này đã rất tôn quý rồi, nhưng vừa nãy khi chạm mắt với cô thì anh vẫn thấy cô có gì đó lạ lắm... Tựa như là tước vị này vẫn chưa là gì so với cái mà cô mong muốn.
Chẳng lẽ Công chúa đặt rất nhiều hi vọng vào anh hay sao? .
||||| Truyện đề cử: Ép Buộc Bạn Trai Ngủ Cùng |||||
- Đội trưởng... Vậy cô ấy có nói gì nữa không?
Ricardo liền lắc đầu, nhưng nếu nghĩ đi nghĩ lại thì anh vẫn thấy bản thân không đủ điều kiện để có được tước vị này. Hơn nữa, nhìn sang nhà Graham mà xem, họ trung thành với Bệ Hạ bao nhiêu năm nay cũng chỉ có thể là Nam Tước, còn anh chẳng giúp đỡ gì được cho đất nước mà lại cao hơn họ một bậc, như vậy rất không công bằng.
Được rồi, đợi khi nào gặp được Công chúa thì anh sẽ xin cô tước bỏ danh vị cho anh. Chỉ như vậy thì anh mới yên lòng được.
[...]
Quả nhiên buổi chiều hôm đó thì Katherine đã đem theo không ít đồ ăn ngon đến khu huấn luyện của Ricardo, nhưng ngay khi gặp cô thì Ricardo đã cúi đầu, còn quỳ một chân xuống đất, tay phải đặt lên ngực trái, nghiêm túc nói:
- Công chúa, thần không biết tại sao ngài lại ưu ái thần... Nhưng thần cảm thấy bản thân không đủ tư cách làm một Tử Tước, hi vọng... Hi vọng Công chúa hãy tước bỏ danh vị của thần.
Katherine thật sự không hiểu tại sao trên đời này lại có một kẻ ngu ngốc như Ricardo thế chứ? Tuy nhiên thì nếu như theo thiết lập nhân vật của anh thì đây chính là tính cách rất tốt. Theo như tiểu thuyết gốc thì là sau khi anh cứu được Đức Vua một mạng, thì mới được ban Bá Tước, còn đây thì anh chưa làm gì cho nên chắc bản thân anh cũng khó chịu khi ở bậc Tử Tước.
Nghĩ một lúc thì Katherine lại nảy lên một ý, cô bảo anh đứng dậy rồi sau đó cùng anh đi đến một chỗ vắng người, lúc này thì cô liền đứng đối diện anh, rồi đem anh áp lên tường, nhưng một giây sau thì cô hối hận rồi, thật là đáng chết mà, cái tên này sao lại cao như vậy chứ? Bình thường đều là anh quỳ dưới chân hoặc ngồi với nhau nên ít khi để ý, bây giờ đứng thì cô chỉ mới cao tới ngực của anh mà thôi, tức chết đi mà!
Còn Ricardo cũng là lần đầu tiên có nữ nhân chủ động với anh, vì do bất ngờ nên toàn thân của anh liền cứng đờ hết cả rồi. Nhưng lúc này Katherine lại nói:
- Ricardo, tôi nói cho anh biết, tôi thích anh! Cho nên bậc Tử Tước chỉ là mới đầu thôi, sau này anh phải làm Đại Công Tước, nghe rõ chưa!
- Th... Thích tôi?
- Đúng vậy, thích anh đó, vì vậy anh đừng làm tôi thất vọng, biết chưa hả tên đầu đất kia!
Nói xong thì Katherine cũng mặc kệ tên nào đó vẫn còn đang đứng chết chân ở đằng kia mà bỏ về cung, còn Ricardo thì ban đầu là giật mình, nhưng rồi sau đó lại là có chút ngượng ngùng, gương mặt của anh bất giác lại đỏ lên một chút... Dáng vẻ vừa rồi của Công chúa đúng là đáng yêu chết đi được, anh đưa một tay lên che mắt lại, sau đó cười một cái, nhỏ giọng, nói:
- Thích sao? Công chúa thích mình sao? Điên mất... Thật sự điên mất!
Còn Katherine thì cũng không khá khẩm hơn là mấy, bình thường cô cũng cảm thấy dáng vẻ của đám người kia cũng rất đẹp, nhưng tại sao vừa rồi cô chỉ là vô thức nói ra từ "Thích" mà trái tim của cô đã đập liên hồi, thiếu chút nữa là nó đã nhảy ra ngoài rồi. Đúng là điên thật mà, cô bị điên rồi sao?
Nhưng lúc này cô lại nhớ đến một chi tiết đắt giá ở trong quyển tiểu thuyết gốc, hình như là trước khi Ricardo Griffith quyết định kết hôn với Amelia Hall, thì một chút tàn dư còn sót lại của mana Katherine Edward đã thừa nhận rằng cô ấy có tình cảm với anh. Lẽ nào ngay từ đầu Katherine đã có tình cảm với anh cho nên mới năm lần bảy lượt làm khó anh, mục đích hẳn là để có cơ hội gặp anh nhiều hơn đây mà. Sau đó vì cái tên thẳng nam kia không biết gì và đã mạo phạm Công chúa, sau đó mới bị Thái tử Hassan lưu đày đến xứ Noth.
Nếu như xâu chuỗi lại thì cô dám chắc Katherine Edward đã động lòng với Ricardo Griffith trước. Nhưng cái cách mà cô ấy làm thì đúng là ba chấm luôn... Cái suy nghĩ gì lạ vậy không biết nữa, thích người ta mà làm người ta bị lưu đày đi luôn, đúng là mất trí rồi!