Ác Nam Ngoan Ngoãn Đứng Lại

Chương 5



Thực sự quá rối ren.

Đỗ Phương Cần phiền não đi đi lại lại trong phòng làm việc. Mái tóc rối tung vốn ở bên trái bị hắn bới sang bên phải, rồi từ bên phải lại một lần nữa bới sang bên trái. Căn bản đã chẳng còn biết vị trí ban đầu của chúng ở đâu.

Nhìn thấy bộ dạng hiện tại của mình hiện lên thông qua tấm kính thuỷ tinh phía sau bàn làm việc, Đỗ Phương Cần sửng sốt một chút, cười khổ.

Bộ dạng này của hắn thường bị Kiều Quỳnh An pha trò chọc cười: Bộ dạng nhếch nhác chán chường nhất cũng chính là bộ dạng đẹp trai nhất.

Quỳnh An mới rời nhà ba ngày, mà sự việc này đã làm hắn hoá ngu ngốc tự phá huỷ bản thân, lại khôi phục lại cuộc sống trạch nam ngày trước.

Bộ dạng chán chường của anh thật sự quá đẹp trai, em phải tận lực giúp anh chỉnh chu một chút, mới có thể tương đối giống với nam nhân bình thường.

Kiều Quỳnh An đã từng cười nói với hắn như vậy.

Không biết hiện tại nếu hắn nói với Quỳnh An, hắn lại bắt đầu lôi thôi lếch thếch, Quỳnh An có hay không sẽ lo lắng hắn bị nữ nhân khác ham muốn?

Trước đây có lẽ sẽ. . ., nhưng bây giờ hắn không thể xác định đáp án.

Quỳnh An rốt cuộc uống lộn thuốc gì? tại sao đột nhiên phải dọn ra ngoài, kiên trì chia tay?

Ài~, thật phiền.

Tinh tinh! âm thanh truyền tin từ trên bàn vang lên, tiếng của thư ký truyền đến.

"Trưởng phòng, ngài có điện thoại, là chủ nhiệm Chu của công ty PR Vũ Trụ."

Đỗ Phương Cần âm thầm thở dài, trước khi nghe điện thoại tay không tự chủ lại bới bới tóc, đây là thói quen của hắn khi tâm tình phiền não.

Hắn nhấc điện thoại lên. "Nối vào đi."

Một giây tiếp theo hắn nghe thấy một giọng nữ đã từng làm hắn rất quyến luyến, rất quen thuộc. (Axx cuối cùng cũng chính thức lộ diện, ta *cắn*, ta *cắn*)

"Này, Phương Cần, em hiện tại đang ở gần FAITH, có muốn đi ăn trưa cùng em không?" Chu Lỵ Á nhiệt tình mời "bạn trai cũ" kiêm "đối tác hiện tại".

"Không được." Đỗ phương Cần căn bản ăn không nổi.

"Hắc, đừng như vậy, nếu em nhớ không lầm, trước đây chúng ta đã thoả thuận nếu khi đang làm việc mà vô tình gặp nhau thì sẽ đối đãi với đối phương như bạn bè, không phải sao?"

Không sai, hắn cùng Chu Lỵ Á đích xác có thoả thuận như vậy, Đỗ Phương Cần tự nhận đuối lý, giọng điệu của hắn xác thực không tốt.

"Lỵ Á, thực sự xin lỗi, anh hiện tại không đi được, thôi để lần sau anh mời em." Tâm tư hắn đang rối bời vì Kiều Quỳnh An, không có tâm tình ăn uống.

"Được rồi, vậy thì lần tới, nhưng anh ngàn vạn lần đừng nuốt lời đó, bye."

Sau khi kết thúc cuộc đối thoại ngắn ngủi với Chu Lỵ Á, Đỗ Phương Cần không khỏi cảm thấy ông trời thật là một người hài hước, tựa hồ rất thích trêu đùa.

Mà đại diện cho PR Vũ Trụ đến ký hợp đồng với FAITH lại chính là chủ nhiệm mới nhận chức của bọn họ —— Chu Lỵ Á.

Sự việc đã trôi qua nhiều năm, giờ gặp lại Chu Lỵ Á, Đỗ Phương Cần nói không kinh ngạc là đang gạt người.

Chu Lỵ Á cũng giống như hắn, toàn bộ quá trình ký hợp đồng tựa hồ cũng đang cố tiêu hoá nỗi khiếp sợ khi nhìn thấy bạn trai cũ.

Hắn lựa chọn thái độ khiêm tốn, không có chủ động cùng Chu Lỵ Á nói chuyện, dù sao tương lai cũng là đối tác của nhau, nếu để cho đồng nghiệp biết mối quan hệ trước đây của bọn họ, nhất định sẽ có lời đồn đại không hay truyền ra.

Nhưng ngược lại Chu Lỵ Á khá tự nhiên.

Trong bữa cơm sau khi hai bên chủ quản ký kết hợp đồng xong, cô lén tìm cơ hội tâm sự với hắn.

"Thật không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy, chúc mừng anh." Chu Lỵ Á chủ động vươn tay ra bắt tay "hữu nghị".

Nếu "bạn gái trước" đã tự nhiên như vậy, Đỗ Phương Cần mà né tránh dường như quá không nghĩa khí.

"Chúc mừng anh cái gì?" hắn vươn tay cùng cô bắt tay, mang tính lịch sự.

"Anh bây giờ đã là người đàn ông thành công trong công việc, chẳng lẽ không đáng chúc mừng sao?" vóc người kiều diễm của Chu Lỵ Á hơi ngước đầu lên, dùng góc độ xinh đẹp nhất của cô đối mặt với Đỗ Phương Cần.

"Em quá khen, anh chẳng qua chỉ là một trưởng phòng nho nhỏ."

Chu Lỵ Á cũng không cho là vậy, FAITH hiện tại là công ty phát triển phần mềm trò chơi số một số hai Đài Loan, phần mềm trò chơi do họ thiết kế ra không biết có bao nhiêu quốc gia muốn tranh dành ký hợp đồng phát hành.

Huống hồ trước khi tiếp nhận dự án, cô đã tốn rất nhiều thời gian nghiên cứu FAITH, cô biết Đỗ Phương Cần đồng thời cũng là một trong những cổ đông của FAITH.

Nhưng điểm này hiển nhiên hắn rất khiêm tốn, người biết điều này không nhiều lắm.

"Không phải ai cũng có thể lên làm trưởng phòng ở FAITH." Chu Lỵ Á khen tặng nói.

Lấy Đỗ Phương Cần bây giờ làm thước đo giá trị con người, tiền lương mỗi năm vượt qua ngàn vạn, tuyệt đối dư giả, thật không thể tin được năm đó cô không coi trọng, thậm chí là khinh bỉ công việc này, bây giờ lại tiền đồ sáng lạng.

Chu Lỵ Á đem tiếc nuối cùng hối hận đặt ở trong lòng không nói ra.

"Không hổ là chủ nhiệm công ty PR, thật biết nói chuyện, xem ra FAITH đem quảng cáo tiêu thụ cho quý công ty là chính xác."

Gặp lại được người yêu cũ đã từng làm hắn say đắm, nếu hỏi hắn có cảm thấy cảm giác mãnh liệt? đáp án là không có.

Chỉ có lúc mới nhìn thấy, trong lòng xuất hiện một cỗ kích động mãnh liệt, chẳng biết từ khi nào, thời gian thực sự đã mang đi tất cả, hắn hiện tại đã không còn nữa cái cảm giác đau nhức bị lừa dối năm đó.

Lãnh đạm, đúng vậy, tim của hắn hiện tại đối mặt với Chu Lỵ Á là rất lạnh đạm —— cho nên hắn có thể nhàn nhạt cười nói với Chu Lỵ Á.

"Sau này phải nhờ trưởng phòng Đỗ chiếu cố nhiều hơn rồi, mời tiểu nữ một bữa cơm nhé."

Chu Lỵ Á cố gắng dùng dáng vẻ xinh đẹp điệu đà của mình, điều này đối với việc thăng chức của cô mọi việc đều thuận lợi, rất nhiều người đàn ông thích bộ dạng này.

Nhưng Đỗ Phương Cần không phải là một trong số những người đàn ông đó, huống chi hắn đã miễn dịch với Chu Lỵ Á.

"Yêu cầu của anh đối với công việc rất nghiêm khắc." Hắn nghiêm túc nói.

Chu Lỵ Á ngay lập tức nhận ra chiêu này vô dụng, vội vàng thay đổi trọng tâm câu truyện, thử dò xét hỏi: "Anh kết hôn rồi sao?"

Ngón áp út bên tay trái của hắn cũng không có đeo nhẫn, điều này biểu thị cho việc cô vẫn còn cơ hội phải không? Chu Lỵ Á tính toán ở trong lòng.

"Vẫn chưa, nhưng đang sống chung cùng bạn gái." Nhắc tới bạn gái thân yêu, khoé miệng Đỗ Phương Cần không kìm được mà cong lên dịu dàng.

Chu Lỵ Á nhìn thấy, mặt không biến sắc.

"Anh thoạt nhìn dáng vẻ như rất hạnh phúc."

"Đúng, rất hạnh phúc." Đỗ Phương Cần cũng hào phóng thừa nhận.

"Còn em?" Hắn hỏi lại.

"Em? A, anh không biết con gái Đài Bắc gần đây đều thịnh hàng việc duy trì lối sống độc thân sao?" Chu Lỵ Á cười nói, "Đùa chút thôi, nửa năm trước em mới từ Mỹ trở về Đài Loan, hiện tại lấy sự nghiệp làm trọng, tạm thời không suy nghĩ chuyện tình cảm." Đương nhiên vì bên cạnh không xuất hiện người theo đuổi khiến cô hài lòng cũng là nguyên nhân chủ yếu.

"Ừ." Không muốn trả lời bất cứ cái gì, Đỗ Phương Cần tuỳ tiện đáp lại một tiếng.

Nhưng mà Chu Lỵ Á tựa hồ đã có dự tính, nháy mắt mập mờ với Đỗ Phương Cần. "Em muốn nhờ trưởng phòng Đỗ giúp một chuyện!"

"Giúp đỡ cái gì?"

Chu Lỵ Á có chút ngượng ngùng nói: "Quá khứ. . . Anh biết đó, để chúng ta quên, hiện tại chúng ta đã là cộng tác làm việc, nếu hai bên vẫn vướng bận quá khứ e là không tốt lắm."

"Anh hiểu ý tứ của em." Đỗ Phương Cần có phong thái của người đàn ông nên có. "Hiện tại chúng ta lấy chuyện hợp tác làm ăn lần nữa bắt đầu, Ok?"

"Ok, cám ơn anh."

Đây là giao ước giữa hắn với bạn gái cũ Chu Lỵ Á.

Sau đó, bọn họ cũng thường tiếp xúc với nhau bởi vì công việc, hơn nữa càng gần đến ngày đưa trò chơi mới ra thị trường, số lần bọn họ gặp mặt lại càng nhiều, Chu Lỵ Á cũng thường vì công việc mà gọi điện thoại tới.

Những điều này, hắn đều giấu diếm Quỳnh An không nói ra.

Không phải trong lòng hắn có quỷ, cũng không phải muốn cùng Chu Lỵ Á có dính líu gì đó, mà là hắn không muốn Quỳnh An lo lắng, hắn yêu Quỳnh An, điểm này là khẳng định, tình cảm của hắn với Chu Lỵ Á đã là quá khứ, điểm này hắn càng khẳng định.

Trong lòng hắn hiện tại chỉ nhớ thương một người con gái là Kiều Quỳnh An mà thôi, mà cô, trong lúc hắn xa nhà trốn đi, lại không chịu tiết lộ nơi cô rời đến.

Khiến cho hắn nóng ruột không thể làm gì khác hơn đành tìm tới công ty thám tử. . .

Hiệu suất của công ty thám tử quả nhiên rất cao, rất nhanh hắn đã có tin tức.

Đỗ Phương Cần vừa tìm được nơi Kiều Quỳnh An đang ở, ngay lập tức bỏ lại công việc chạy tới, căn cứ theo thói quen sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi của Kiều Quỳnh An, bình thường vào giờ này cô mới ngủ dậy, ý thức vẫn chưa rõ ràng, rất thích hợp cho việc đột kích.

Quả nhiên ——

Kiều Quỳnh An ngây ngốc mở cửa, thấy Đỗ Phương Cần xuất hiện trước cửa phòng trọ của mình, cô mở miệng, mặt ngớ ra không biết nên phản ứng như thế nào.

Ngược lại, Đỗ Phương Cần có chút tức giận với sự khinh xuất cùng tuỳ tiện của cô.

Sau khi hắn giúp Kiều Quỳnh An đóng cửa đi vào, sắc mặt có chút khó coi.

"Cũng chưa hỏi hay thấy rõ ràng là ai đã ra mở cửa, nếu bên ngoài là tên biến thái hay kẻ xấu xa nào đó thì phải làm sao?" Thì ra hắn tức giận điều này.

"Anh, anh, anh. . . Cái này, cái này cũng không có gì, dưới lầu toà nhà đã có bảo vệ giúp em loại trừ kẻ xấu rồi." Kiều Quỳnh An tức giận mình phản ứng quá chậm chạp.

Cô đầu tiên hẳn là nên trách móc hắn làm thế nào biết nơi ở mới của cô, hoặc là tức giận hắn vô duyên vô cớ trách cứ cô?

"Bảo vệ?" Đỗ Phương Cần mãnh liệt trợn trắng mắt. "Anh vừa mới cười nói với hắn, tôi là A bạn trai của Kiều Quỳnh An ở lầu mười hai, hắn không nói một tiếng để cho anh vào, đã thế còn rất khách khí giúp anh mở nút cảm ứng thang máy."

"A?" Kiều Quỳnh An kinh ngạc, tại sao có thể như vậy?

"Mà em lại không hỏi một tiếng đã mở cửa. . . Với bộ dạng này của em làm sao anh yên tâm để em ở một mình?"

"Em muốn ở một mình thì ở một mình, cũng không cần sự đồng ý của anh!" Kiều Quỳnh An vừa mới rời giường có chút bực tức, hơn nữa bị chỉ trích, khẩu khí tương đối không tốt.

Đỗ Phương Cần bất đắc dĩ thở dài, hắn không tới nơi này để cãi nhau với bạn gái, hắn vươn tay ra muốn nắm tay Quỳnh An, nhưng lại bị cô né tránh.

Vì sao hắn còn muốn xuất hiện? Khiến cho sự quyết tâm rất vả của cô lại bị dao động.

"Anh đi có được hay không, chúng ta không nên gặp mặt nhau nữa."

"Chúng ta vì sao không nên gặp mặt? Anh cũng không đáp ứng chia tay."

Mới tỉnh ngủ, cô lại mặc áo ngủ liền thân, ánh mắt buồn ngủ uể oải, sợi tóc xộc xệch, đi chân trần, dáng vẻ rất đáng yêu.

Ngày trước ở trên giường, nếu hắn dậy sớm hơn cô, nhìn dáng ngủ ngây thơ không chút phòng bị nào của cô, sẽ luôn làm cho bụng dưới của hắn trướng lên cứng rắn, mặc dù biết cô vì phải viết bản thảo nên ngủ tương đối trễ, nhưng nhiều lần đều không nhịn được, liền. . . xuống tay làm bạn trai háo sắc không có nhân tính.

Trời mới biết bởi vì bận rộn công việc, đã lâu hắn chưa có chạm đến cô, hiện tại chỉ là nhìn thấy bộ dạng mới tỉnh ngủ dễ bắt nạt này của cô, hắn đã nhanh chóng không chịu được nữa rồi.

Hắn thật là muốn chạm vào cô.

Cô không cho hắn cầm tay, hắn dứt khoát chủ động ngang nhiên xông lên vây cô ở trong ngực, khẽ hôn lên tóc và chán của cô.

"Em rốt cuộc đang giận cái gì?" Dịu dàng, Đỗ Phương Cần trưng ra bộ mặt người đàn ông dịu dàng.

Kiều Quỳnh An xoa mặt, tim không khống chế được mà đập thình thịch liên tục.

Hắn ôm cô như vậy làm cho. . . Cô cơ hồ không chịu nổi muốn đầu hàng.

Thế nhưng vừa mới nghĩ tới hắn cùng Chu Lỵ Á. . . Cô tự nói với trái tim của mình nên cứng rắn một chút, không thể mềm yếu được nữa, càng yếu đuối sẽ chỉ làm cho tương lai càng thêm bi thương nặng nề.

"Nói cho anh biết có được hay không, anh xin thề sẽ sửa đổi, nha?" Hôn lên mí mắt của cô, cánh mũi của cô, vành tai của cô, chính là không muốn cô rời khỏi vòm ngực của mình

Ở trong ngực hắn, khi hắn ôn nhu hạ môi xuống, trái tim Kiều Quỳnh An vốn lạnh băng dần dần tan chảy, cô luôn luôn không cự tuyệt được Đỗ Phương Cần, điểm này bản thân cô biết rất rõ.

Vốn tưởng rằng rời đi sẽ không còn chuyện gì nữa, không nghĩ tới hắn lại tìm được cô.

"Đừng." Cô đẩy hắn ra, nhưng sự khước từ này dường như không phải thật lòng, ngược lại càng kháng cự càng như có ý vị mời gọi.

Đỗ Phương Cần kéo cô ngồi xuống ghế sô pha, cô ngồi trên đùi hắn, eo thon nhỏ nhắn bị vòng tay hắn gắt gao ôm chặt.

Cô cảm nhận rõ ràng thấy của hắn lúc này đã sưng cứng hết lên, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, tại sao mới gặp mặt vài phút, ham muốn của hắn đã dâng trào như vậy.

Đỗ Phương Cần giống như đọc được tâm tư của cô, hắn thân mật hít ngửi cần cổ thơm mát.

"Em bây giờ mới biết mình có sức ảnh hưởng vô cùng mãnh liệt đối với anh sao." Hắn lộ ra đầu lưỡi khẽ di chuyển trên cần cổ cô.

Thân thể Kiều Quỳnh An mãnh liệt run lên, đó là điểm nhạy cảm của cô, hắn biết rất rõ, và luôn tìm những nơi như vậy để xuống tay, thật quá đáng ghét!

Chỉ là tuy rằng trong lòng mắng hắn đáng ghét, thân thể lại không tự chủ được càng thêm ghé sát vào hắn.

Trời ạ! Lâu như vậy không chạm vào cô, hắn đã nhanh chóng muốn nổ tung rồi.

Vật nam tính trong quần của hắn tiếp tục sưng to trở nên cứng rắn, cặp mông mềm mại của cô ở phía trên, theo sự đung đưa của cô, vật nam tính của hắn quả thực sắp không chịu được mà chọc thủng quần xông ra ngoài

Bàn tay to trượt vào áo ngủ của cô mở ra, như hắn suy đoán, cây đào mật khiêu gợi không có nịt ngực ràng buộc, hắn dễ dàng tìm được điểm mẫn cảm, dùng ngón tay vân vê qua lại.

Cô chậm rãi phát ra âm thanh khe khẽ.

Hắn cởi áo ngủ của cô xuống, vùi đầu vào giữa hai bầu ngực trắng nõn, dùng môi lưỡi nhẹ nhàng trêu đùa cô.

Dục vọng của cô dễ dàng bị khơi dậy như thế.

Ở trong tình dục, độ phối hợp cùng độ vui sướng giữa bọn họ rất cao, cô thích bị hắn đùa bỡn, thích hắn muốn cho cũng không cho chọc ghẹo trêu đùa.

Một luồng nhiệt nóng hướng về giữa hai chân cô, cô rất muốn. Đôi tay chặt chẽ bám sau cổ hắn, mông cô không tự chủ giãy dụa.

Ngoan, đến đây, di chuyển xuống dưới."

Hắn muốn cô nâng cao mông rồi cởi quần của cô ra, tiện thể cởi luôn chiếc quần lót viền tơ.

Ngón tay hắn mò vào nơi riêng tư, "Em ướt hết rồi."

Có thể thấy người muốn tiếp xúc thân mật không chỉ có hắn mà thôi, cô cũng khát vọng như vậy.

Ngón tay dễ dàng thâm nhập, dò tìm điểm mẫn cảm của cô.

Hắn dễ dàng tìm được, dùng ngón tay kích thích điểm mẫn cảm đó, cô khó khăn giãy dụa cơ thể.

"Muốn sao?" Hắn rất xấu xa hỏi.

"Ừ." Cô gật đầu, không tiếng động khẩn cầu.

Thế nhưng hắn lại không chịu cho. Tuy rằng hắn cũng nhẫn nhịn đến sắp hỏng rồi.

Thân thể của cô giống như bị hoả vân thiêu đốt, cô ngửa đầu khẽ rên rỉ, dáng dấp vô cùng mê người.

Hắn cấp bách cởi quần mình ra, giải phóng con dã thú trong quần.

Hắn thực sự rất xấu, rõ ràng bản thân cũng có khát vọng mãnh liệt, lại không nguyện ý cho.

Hắn muốn cô cầu xin hắn!

"Cầu xin anh! nói, em nghĩ muốn cái gì?"

Cô cắn môi dưới lắc đầu.

"Không chịu?"

Hắn tiếp tục càn quấy nơi tư mật của cô, nhưng chính là không chịu tiến vào thoả mãn cô.

"Xin anh." Cô cũng bất chấp rụt rè, mở miệng cầu xin hắn.

sự kiêu ngạo phái nam của Đỗ Phương Cần rốt cuộc cũng được thoả mãn.

Hắn ngay lập tức mãnh liệt xông vào, cô thét lên chói tai.

Hắn cũng không có bỏ qua cho cô, dữ thật chặt chiêc eo thon, đem chính mình điên cuồng đưa vào.

Cô leo lên hắn, thân thể hơi co quắp, không chống đỡ nổi khoái cảm như lửa đang thiêu đốt thân thể, tứ chi, xương cốt của cô

Hắn ở trong nơi chặt kín ẩm ướt, hai người chăm chú ôm nhau, hai trán chạm vào nhau, hô hấp nặng nề thở gấp.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv