Đêm đó, tôi mơ một giấc mơ.
Một giấc mơ tuyệt vời.
Trong mơ, Khương Huỳnh là con gái duy nhất, không có chị sinh đôi nào.
Ngay từ khi còn nhỏ, những nỗ lực siêng năng của tôi đã được tất cả mọi người khen ngợi.
Tôi cũng nhanh chóng bộc lộc tài năng văn chương của mình.
Chu Hoài một mực theo đuổi tôi, thế nhưng dù thế nào tôi cũng không đồng ý.
Sau khi giành được vị trí đầu tiên trong cuộc thi sáng tác, tôi biết Giang Xuyên.
Thế nhưng bởi vì tính cách của hắn quá mức kiêu căng tùy hứng, đến khi chuyển trường, tôi vẫn nói với hắn:
"Chờ đến khi nào chúng ta có vị trí bình đẳng, có thể đứng chung với nhau thì nói sau."
Giang Xuyên vẫn kiên trì theo ở phía sau tôi.
Cuối cùng tôi bị anh ta làm cho cảm động.
Cuộc sống sau này, sóng lớn thăng trầm.
Sau khi xây dựng đế chế kinh doanh của riêng tôi, tôi đã viết những kinh nghiệm nhiều năm thành một cuốn sách và đoạt được giải thưởng.
Cuốn sách đó, tên là "Năm tháng.". T𝘳uyệ𝗻 hay luô𝗻 có 𝘵ại ﹙ T𝘳U m𝘵𝘳uyệ𝗻.V𝐍 ﹚
...
Tôi chợt mở to mắt, phát hiện cả người đều là mồ hôi lạnh.
Cảnh tượng trong mộng chân thật vô cùng, giống như tôi đã tự mình trải qua vậy.
Mãi đến khi giọng nói của Khương Nguyệt lại một lần nữa vang lên:
"Tiểu Huỳnh."
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy chị ta đứng ở cửa, mặc một chiếc váy lộng lẫy, miệng cười ngọt ngào.
"Còn nhớ không? Hôm nay là sinh nhật hai chúng ta."
"Ba nói, vì chúc mừng chị thi đỗ Trạng Nguyên, tiệc sinh nhật tổ chức gộp luôn với tiệc chúc mừng."
"Đáng tiếc quá đi, Tiểu Huỳnh, em không thể đến chung vui với chị."
Ngoài cửa phòng bệnh, có người gõ cửa:
"Chúng ta đi thôi A Nguyệt, đừng ở chung với loại chó không biết xấu hổ này lâu."
Là giọng của Giang Xuyên.
Nực cười thật, hắn đâm gãy chân tôi, không những không phải chịu trách nhiệm mà ngược lại còn coi thường tôi.
Thiếu gia cao cao tại thượng như hắn, quả thực chính là đem cuộc sống của người bình thường trở thành món đồ chơi có thể tùy ý huỷ hoại.
Tôi rũ mi mắt xuống, nghe thấy Khương Nguyệt không đồng ý đáp:
"Đừng nói như thế mà."
"Tiểu Huỳnh là muội muội của em."
Tôi bất thình lình mở miệng:
"Trộm đồ của tôi để có được tất cả, cảm thấy sảng khoái lắm à?"
Chị ta thảng thốt nhìn tôi, một lúc lâu sau mới tức giận nói:
"Mày biết rồi? Vậy thì sao nào!"
"Bây giờ, cái gì của mày cũng bị tao lấy đi cả rồi."
Bỏ lại những lời này, chị ta giống như sợ tôi nói ra những lời khó nghe, nâng váy chạy ra ngoài.
Tôi nhìn phòng bệnh trống vắng, trào phúng cong khóe môi.
"Nhưng mà, chị chỉ có thể trộm đi những tác phẩm đã biết."
Tư duy của tôi, suy nghĩ của tôi, những gì tôi thấy đều có thể trở thành cảm hứng của tôi.
Chỉ cần cho tôi một cây bút, mọi chuyện còn chưa biết được đâu.
Khương Nguyệt nắm được toàn bộ cốt truyện, tự cho là bản thân có thể khống chế tất cả.
Đối với chị ta, những ẩn số bất biến là điểm yếu chết người.
Còn những người trong giấc mơ vốn dĩ nên yêu thương tôi kia, họ không phải là đồ vật, họ có suy nghĩ riêng của mình.
Có thể bị cướp đi, chứng tỏ vốn dĩ không thuộc về tôi.
Tôi chịu đựng đau đớn dữ dội ở bắp và mắt cá chân, từng bước lê người đến bên cửa sổ.
Trong vườn hoa của bệnh viện tư nhân, Khương Nguyệt mặc lễ phục dạ hội nạm kim cương, sánh vai cùng Giang Xuyên, sau đó ngồi vào chiếc Ferrari đỏ rực gần như nghiền nát bắp chân của tôi để đi đến bữa tiệc lớn tổ chức riêng cho chị ta.
Chị ta hẳn là sung sướng, hả hê lắm.
"Nhưng mà... chị gái à."
Tôi gõ lên cửa sổ thủy tinh, nhẹ giọng mở miệng:
"Thắng thua còn chưa rõ đâu, đừng vui mừng quá sớm."
14.
Sau một mùa hè dài đằng đẵng, tôi mới được xuất viện.
Trên đùi còn bó thạch cao, thế nhưng miễn cưỡng có thể đi bộ được.
Khương Nguyệt đến Bắc Kinh học đại học, Giang Xuyên được người nhà đưa ra nước ngoài.
Tôi chuyển đến một trường nội trú khác rồi bắt đầu học tập lại từ đầu.
Người đầu tiên tôi quen biết trong môi trường mới là Phương Gia Ngọc, bạn cùng bàn của tôi.
Một cô gái phóng khoáng, rất tự nhiên.
"Khương Huỳnh, bài tập của cậu cho tớ mượn chép nhá."
Ngày đầu tiên của năm học, Phương Gia Ngọc đến muộn, miệng còn ngậm một cái bánh mì. Cô nàng vươn tay lấy bài kiểm tra của tôi sang rồi bắt đầu hùng hổ chép, vừa chép vừa cảm thán:
"Không phải chứ, bài thi này khó như vậy mà cậu vẫn làm được hết hả?"
"Đỉnh như thế còn tới học lại làm gì, điên hả má?"
Tôi bình tĩnh nói:
"Ngày thi đại học mình bị tai nạn xe hơi."
Cậu ấy há to miệng, lúc này mới nhìn thấy thạch cao bó trên chân trái của tôi.
Nửa đêm, Phương Gia Ngọc gửi tin nhắn cho tôi:
"Không ngủ được lun, tớ thực sự đáng chết quá mà."
"Cái miệng ăn mắm ăn muối này của tớ không biết sao mới sửa được đây."
Cậu ấy bảo, để chuộc lỗi, sau này sẽ bao trọn cơm nước của tôi.
Không có Khương Nguyệt lúc nào cũng theo sát bên cạnh, kéo hết bạn bè của tôi về phe của chị ta, tôi đột nhiên thấy việc kết bạn trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Chẳng bao lâu sau, tôi và Phương Gia Ngọc đã trở thành những người bạn thân thiết.
Có lẽ vì bóng ma tâm lý trong quá khứ, tôi không nhịn được hỏi cậu ấy về chuyện của Khương Nguyệt.
Phương Gia Ngọc tỏ vẻ không quan tâm:
"Chị cậu có trâu bò cũng là chuyện của chị ấy, tớ kết bạn với cậu là do tớ thấy hợp mà."
Thế rồi quả thực đã tăng thêm độ chân thật cho câu nói ấy, đến kỳ nghỉ hè năm nhất khi Khương Nguyệt về nhà, chị ta chạy tới trường tìm tôi.
Chị ta vẫn sử dụng trò cũ:
"Xin chào, chị là Khương Nguyệt, chị gái sinh đôi của Tiểu Huỳnh, trong khoảng thời gian này, em gái chị đã làm phiền em nhiều rồi."
Phương Gia Ngọc nhìn lướt qua chị ta, lặng lẽ nắm lấy bàn tay run rẩy của tôi sau lưng:
"Chị không phải là người tốt đúng không?"
"Tôi không cảm thấy cậu ấy phiền, chị đừng có mà quy chụp."
Khương Nguyệt tươi cười cứng đờ:
"Em có phải có hiểu lầm gì với chị không? Chị biết, Tiểu Huỳnh vẫn cảm thấy em ấy không thể đi thi đại học là lỗi của chị, thật ra..."
Chị ta còn chưa nói hết câu, đã bị Phương Gia Ngọc mạnh mẽ cắt ngang:
"Làm ơn nhường đường với, tôi bị dị ứng trà xanh."