Buổi tối, vì dỗ dành Khương Nguyệt, tôi bị mẹ nhốt vào nhà kho tối tăm.
Ngày hôm sau, tôi bị sốt nhẹ, cố gắng chịu đựng sự mơ hồ trong đầu rồi viết một bài dự thi mới.
Một tháng sau danh sách thí sinh lọt vào vòng bán kết được công bố, tôi và Khương Nguyệt đều có tên.
Chị ta chặn tôi trong phòng tự học không có người:
"Tiểu Huỳnh, đừng uổng phí sức lực nữa, mày không thắng được đâu."
Vẫn là vẻ mặt bình tĩnh mọi ngày, nhưng không khó để tôi nhìn ra sự khó chịu trong mắt Khương Nguyệt.
"Đừng sủa loạn nữa."
Tôi lạnh lùng nói, đẩy chị ta ra ngoài, lấy một hộp sữa trong máy bán tự động.
Đến khi trả tiền thì gặp Chu Hoài.
Ngày hôm ấy, sau khi anh ta đưa Khương Nguyệt về nhà, tôi đã đề nghị chia tay.
Lúc ấy Chu Hoài cười nhạo một tiếng:
"Người nên nói chia tay hẳn là tôi chứ?"
Nhưng chờ cho đến khi tôi thực sự đi xa rồi quay đầu thì thấy anh ta đứng yên tại chỗ, nhìn thẳng về phía tôi.
Trong ánh mắt Chu Hoài, dường như có vẻ mơ hồ chợt lóe lên rồi biến mất.
......
Tuy nói ra lời chia tay rất quả quyết, nhưng nỗi đau trong lòng tôi là thật.
Trong cuộc đời này, tôi mãi mãi không thể bằng được Khương Nguyệt.
Chu Hoài là người đầu tiên ra sức lấy lòng tôi.
Tôi tưởng anh ta là một người đặc biệt.
Thế mà cuối cùng vẫn dễ dàng bị Khương Nguyệt cướp đi.
Trong trường học bắt đầu có lời đồn, đều là chuyện của Chu Hoài và Khương Nguyệt.
Nhưng tôi không có thời gian để ý đến nó, bởi vì kỳ thi cuối năm đang đến gần.
Tôi vất vả ôn tập, rà soát kĩ lưỡng các câu hỏi có thể gặp, mong muốn giành lại hạng nhất.
Lần này tôi hiếm khi may mắn, tuy đề thi rất lệch nhưng những kiến thức kia tôi đã từng xem qua rồi.
Tôi gần như chắc chắn có thể lấy lại vị trí của mình.
Thế nhưng trong khi sắp thi xong môn Hóa học cuối cùng thì giáo viên tuần tra đột nhiên xuất hiện trong phòng thi.
Sau đó, tôi được đưa ra ngoài rồi áp giải đến lớp.
Các giáo viên vây quanh tôi với vẻ mặt nghiêm túc.
"Bạn học Khương Huỳnh, có người tố cáo em lấy trộm đề thi."
Đầu óc tôi choáng váng, theo bản năng muốn phản bác:
"Em không lấy..."
"Người tố cáo là chị gái Khương Nguyệt của em."
"Có nhân chứng tận mắt nhìn thấy, sau giờ học em đến phòng làm việc của giáo viên ra đề."
Tôi nhận ra điều gì đó, mặt mũi tái nhợt, bàn tay buông thõng bên cạnh bắt đầu run rẩy.
Tôi run rẩy hỏi:
"Nhân chứng là ai ạ?"
"Bạn Học Chu Hoài lớp 12A6."
9.
Trước mặt tất cả các giáo viên, Khương Nguyệt rơi nước mắt nói:
"Tiểu Huỳnh là em gái em, em không thể nhìn em ấy đi lầm đường..."
Không phải tôi không cố gắng giải thích, thế nhưng không ai tin điều đó cả.
Nhất là sau khi kiểm tra mấy bài thi trước đó, họ phát hiện tôi làm được hết những đề mục kiến thức mới này.
Cuối cùng, tôi bị buộc tội gian lận và kết quả thành tích của tôi bị hủy bỏ.
Khương Nguyệt vẫn là hạng nhất, chuyển vào lớp chọn của trường.
Tôi bị xếp xuống lớp cá biệt.
Mỗi ngày lên lớp, tiếng đám nam sinh ồn ào nghịch ngợm át cả tiếng giáo viên giảng bài.
Càng lố bịch hơn là, trong cuộc thi sáng tác toàn quốc kia, khi tôi nộp tác phẩm dự thi bán kết, bởi vì trên trang cá nhân của một tài khoản mạng nào đó phát hiện tác phẩm tương tự mà quy ra tôi đạo văn, bị huỷ bỏ thành tích.
Khương Nguyệt xếp hạng nhất trong vòng bán kết, tiến thẳng vào chung kết.
Tài khoản mạng đăng tác phẩm kia là tài khoản phụ của chị ta.
"Bài văn đó em viết mấy tháng trước, bởi vì cảm thấy không hài lòng lắm nên đã đăng lên tài khoản phụ."
Đối mặt với ống kính phỏng vấn, nụ cười của chị ta nhẹ nhàng, tràn đầy bất lực:
"Không biết làm thế nào em ấy tìm thấy nó nữa."
"Nhưng mà, mặc kệ ra sao thì em ấy đều là em gái của em. Em sẽ cố gắng thay phần của Tiểu Huỳnh, đạt hạng cao trong vòng chung kết."
Danh tiếng của tôi trở nên khó nghe vô cùng.
Ngay cả đám học sinh dốt trong lớp cá biệt cũng bắt đầu gọi tôi là "con nhỏ đạo văn".
"Đã gian lận còn đạo văn, Khương Nguyệt sao mà quá đi, có một đứa em gái như vậy."
"Là do ghen ghét chứ gì, việc xấu gì cũng dám làm."
Trận chung kết là vòng thi sáng tác tự do, giới hạn thời gian và phải hoàn thành ngay tại hội trường thi.
Khương Nguyệt đoạt chức vô địch, lập tức được lên hot search.
Người trao giải cho chị ta là một thiếu niên tóc nhuộm đỏ, dáng vẻ cà lơ phất phơ tự cao tự đại.
Nghe nói là tiểu thiếu gia con nhà thế lực lớn, tên là Giang Xuyên. Cuộc thi này do nhà hắn tài trợ.
Tôi xem video, Khương Nguyệt đứng trên đài quán quân vẫy chào.
Mẹ tôi đẩy cửa phòng, giọng điệu khó chịu mắng:
"Mau ra ngoài ăn cơm đi — Khương Huỳnh, mày xem cái gì vậy hả! Còn có mặt mũi khóc sao?"
Giơ tay lên sờ, lúc này tôi mới phát hiện mặt mình đã thấm đẫm nước mắt từ bao giờ.
Không biết tại sao, tôi luôn cảm thấy người đứng trên bục nhận thưởng đó, đáng lẽ phải là tôi.