Dư Cơ Uyển nheo mắt, xem vở kịch hay mà cô ta đã dày công sắp xếp.
“Cao Lãng, em đang nói bậy gì thế?”
Đường Hoa Nguyệt khó mà tin được trợn tròn mắt.
“Lẽ nào tôi nói sai sao? Lúc đầu chính chị muốn tôi đến đó. Tôi đến đó rồi gặp chuyện, tôi khó khăn tìm cơ hội để gọi cho chị nhưng chị nghe máy có nghe máy không?”
“Chị không hề nghe máy! Chị từ chối nhận điện thoại của tôi!”
Hoắc Cao Lãng đột nhiên kích động, tay run dữ dội Cậu ấy bám chặt lấy áo của Hoắc Anh Tuấn, vẻ mặt vừa điên cuồng vừa hung dữ “Anh, chính là chị ta! Chính tai em nghe những người đó nói Đường Hoa Nguyệt bỏ tiền thuê người đối phó em, không chỉ bảo người ta xâm hại em, sỉ nhục em mà chị ta còn muốn giết em!”
“Anh, Đường Hoa Nguyệt lòng dạ rắn rết, chị ta không xứng với anh! Anh, anh đừng thích chị ta nữa, em xin anh đấy!”
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng đầu Hoäc Anh Tuấn vẫn hỗn loạn giống như bị nổ tung vì tiếng sấm.
Loading...
Từng câu từng chữ của Hoắc Cao Lãng và cả ánh mắt van nài đau thương của cậu ấy như lưỡi dao sắc bén, từng nhát từng nhát cứa vào trái tim Hoäc Anh Tuấn, vừa nặng nề vừa tàn nhẫn, làm tan nát trái tim anh!
Khoảnh khắc này, tất cả lòng nhân từ và sự kiên nhãn anh dành cho Đường Hoa.
Nguyệt đều tan thành mây khói!
Mắt anh đỏ như máu, nhìn Đường Hoa Nguyệt với vẻ mặt kinh ngạc, những ngón tay với khớp xương rõ ràng nắm chặt lại vang lên tiếng rắc rắc.
“Cao Lãng, em đang nói gì vậy, sao chị có thể hại em được chứ?” Đường Hoa Nguyệt còn hỗn loạn hơn cả Hoắc Anh Tuấn.
Cô không thể tưởng tượng nổi nhìn chàng trai trẻ đang đổi trắng thay đen kia, chịu đựng cơn đau thấu xương ở chân, rảo bước về phía Hoắc Cao Lãng.
“Hôm đó chị chưa từng nhận điện thoại của em, càng không bảo em đi đâu cả, có phải em nhớ nhầm không, em nghĩ kỹ đi…AI”
Còn chưa nói xong, Hoắc Anh Tuấn đột nhiên bắt lấy cánh tay Đường Hoa Nguyệt, ném mạnh cô xuống đất!
Lực của anh rất mạnh, Đường Hoa Nguyệt nặng nề ngã xuống đất, lòng bàn tay bị rách da, máu ứa ra.
Không chỉ lòng bàn tay, mà cơn đau thấu xương ở bất cứ bộ phận nào trên cơ thể cũng lên đến cực điểm. Vâng trán đau nhức của cô toát mồ hôi lạnh, rất lâu sau cũng không đỡ được.
Hoắc Anh Tuấn còn chưa nói gì, cảm xúc của Hoäc Cao Lãng đã hơi mất kiểm soát, cậu ấy hét lên.
“Đường Hoa Nguyệt! Có phải chị vẫn muốn ra tay với tôi không? Anh, chị ta vẫn muốn ra tay, chị ta vẫn muốn hại chết em!”
“Cao Lãng..” Cả người Đường Hoa Nguyệt chấn động, cô ngẩng mạnh đầu nhìn Hoắc Cao Lãng.
Hoắc Cao Lãng dùng sức kéo tay Hoắc.
Anh Tuấn: “Anh, anh phải trả thù cho em, em muốn anh trả thù cho em!”
Đáy mắt đau khổ của Đường Hoa Nguyệt khó mà dẫn xuống được, cô đỏ mắt đứng lên, bắp chân lại đột nhiên đau nhức, bị Hoắc Anh Tuấn đạp mạnh nên quỳ xuống!
Đầu gối đau như muốn nứt ra, Đường Hoa Nguyệt đau đến mức không nhịn được hét lên một tiếng, cô nặng nề vỗ vào ngực: “Cao Lãng, chị là Đường Hoa Nguyệt mà, sao chị có thể làm vậy với em được chứ?”
Chị thương em như vậy..
“Im miệng!” Hoắc Anh Tuấn dùng sức ấn vào vai Đường Hoa Nguyệt, giọng nói căm hận: “Đường Hoa Nguyệt, tôi thật sự thà răng cô chết từ sớm đi!”
Nghe thấy thế, ánh mắt Đường Hoa Nguyệt đột nhiên run lên, cô há miệng nhưng bỗng chốc lại không thốt nên lời.
Cô sững người, mồ hôi lạnh chảy dài trên má, cứ thế quỳ gối trước Hoäc Cao Lãng trong tư thế như tội phạm.
Sau đó, Đường Hoa Nguyệt vừa hèn mọn vừa thảm hại bị ép phải quỳ gối lúc này mới từ †ừ ngẩng gương mặt hoàn toàn trắng bệch lên.
Cô nhìn hai anh em bọn họ.
Rồi đột nhiên bật cười.
Cô cười, rồi lại cười, càng cười càng to.
Lúc này, đôi mắt từng được Hoắc Anh Tuấn và Hoắc Cao Lãng khen là đôi mắt đẹp nhất sáng nhất đã rơi lệ, đáy mắt cũng hiện lên vẻ điên cuồng.
Máu từ mũi chảy xuống, cô đưa tay lên lau, nửa khuôn mặt đều là máu.
“Đường Hoa Nguyệt!” Vẻ mặt của Hoắc Anh Tuấn đột nhiên thay đổi, Dư Cơ Uyển cũng hơi bất ngờ.
Mắt Đường Hoa Nguyệt nhìn chằm chằm vào máu trên ngón tay, cười đến điên cưồng.
Có lẽ Hoắc Anh Tuấn không biết, cô thật sự sắp chết rồi.
Chẳng mấy chốc nữa thôi là thế giới này sẽ không có người khiến anh căm hận như vậy, chán ghét như vậy nữa.