Nhưng mà Tạ Đình Phong lại lên tiếng trước, muốn tạm biệt Hoäc Anh Tuấn:”Tổng giám đốc Hoắc, bây giờ tôi còn phải đưa Lãng nhỏ đi làm những bài kiểm tra khác, tạm thời không thể tiếp chuyện với anh được, nếu như anh không còn chuyện gì thì có thể quay về trước đi.”
Nói xong không đợi anh em nhà họ Hoắc phản ứng mà đã đẩy Hoắc Cao Lãng ra khỏi cửa.
Đi về phía trước một đoạn, Hoắc Cao Lãng thấy anh không đi theo, mới hỏi:”Thật kỳ lạ nha bác sĩ Tạ, em nhớ là mấy ngày.
trước anh vừa mới hỏi qua em về người này, vậy mà hôm nay anh trai cũng đến để hỏi thăm…”
Tạ Đình Phong cười cười, không trả lời, ngay lập tức dùng chuyện khác để dời đi sự chú ý của cậu bé.
Hoắc Anh Tuấn bóp nát tấm ảnh trong lòng bàn tay, sau khi đi ra từ phòng bệnh thì chán ghét mà ném vào trong thùng rác ở hành lang.
Anh tựa lưng vào bức tường lạnh như băng, trong lòng tràn ngập ngọn lửa chết chóc.
Loading...
Hóa ra lại là mấy tên côn đồ lòng dạ độc ác của Hàn Nhạc gây ra… Hàn Nhạc thật sự chỉ là một lưỡi dao sắc bén của tên hung thủ thật sự đứng sau lưng hắn.
Hoäc Anh Tuấn nhắm nghiền hai mắt, ép mình phải bình tĩnh lại, anh không thể đoán ra được rốt cuộc là ai lại có dã tâm lớn như vậy, phải đồng thời nhắm vào cả Lục Xuyên Mạn, nhà họ Hoắc và nhà họ Đường!
Điều này đã tạo thành những bi kịch trên người Lãng nhỏ, cũng may là bây giờ cậu bé rất an toàn khi ở lại viện điều dưỡng có mức: độ an ninh tương đương với Nhà Trắng.
Mà Hoắc Anh Tuấn vô cùng chắc chắn rằng bây giờ anh vẫn cùng hội cùng thuyền với Đường Hoa Nguyệt. Những gì anh có thể làm chỉ có bảo vệ Đường Hoa Nguyệt không phải tiếp tục trở thành con mồi trong mắt tên hung thủ đó.
Anh nhìn phương hướng mà em trai rời đi, bấm gọi cho số điện thoại của Đường.
Hoa Nguyệt.
“Alo, có chuyện gì sao?”
Chỉ sau vài âm thanh, giọng nói có chút không kiên nhẫn của Đường Hoa Nguyệt vang lên.
Cổ họng của Hoắc Anh Tuấn dường như nghẹn lại, trong lòng dâng lên những cảm xúc không thể giải thích.
Anh hơi có chút run rẩy nói: “Đường Hoa Nguyệt, chuyện năm đó của Lãng nhỏ… Thật sự là người dưới quyền của Hàn Nhạc làm”“
Đường Hoa Nguyệt yên lặng trong chốc lát, chuyện này mấy ngày trước cô đã biết rồi Theo như cách đối xử của cô với Hoắc Anh Tuấn từ trước đến nay, lúc này cô có thể châm chọc anh mấy câu như cũ, ví dụ như: “Phải vậy không? Không phải trước đó anh một mực chắc chản người đó chính là tôi hay sao?” Bỏ đi.
Nhưng mà chuyện này lại có liên quan đến Hoắc Cao Lãng, đó cũng là cậu em trai khiến cô luôn lo lắng và cảm thấy hổ thẹn.
Dù cho cậu em trai này đã từng nói những từ ngữ ác độc với cô, dù cho cô đã từng bởi vì cậu em trai này mà bị Hoắc Anh Tuấn làm nhục và hành hạ. Nhưng mà Đường Hoa Nguyệt biết rắng cho tới bây giờ người làm sai vốn không phải là Hoäc Cao Lãng, mà là tên thủ phạm không có tình người đứng sau tấm màn.
Cho nên Đường Hoa Nguyệt cũng chỉ thờ hỏi:”Tại sao anh lại biết?”
Hoäc Anh Tuấn cũng không nghĩ ra được trong thời gian dừng lại ngắn ngủi ấy cô đã nghĩ những gì, giọng điệu đè nén nói:”Tôi cho.
Lãng nhỏ nhìn hình ảnh của hắn, Lãng nhỏ nói mình đã từng nhìn thấy một bên gò má của người này ở hiện trường…”
CÓ rất nhiều điều muốn nói nhưng cuối cùng Hoäc Anh Tuấn chỉ nặng nề nói:’Đường Hoa Nguyệt, thật sự xin lỗi, tất cả đều là lỗi của anh”
Đường Hoa Nguyệt không muốn nghe những lời này. Câu này sai rồi! Lúc cô cần thì Hoắc Anh Tuấn giãm cô ở dưới chân không chấp nhận bất cứ điều gì. Bây giờ thì cô đã sớm khinh thường, nhưng mà Hoắc Anh Tuấn lại nhiều lần nói với cô như thể chẳng mất đồng nào, lòng người thật sự rất thú vị Chỉ lạnh nhạt “ừ”, Đường Hoa Nguyệt nói: ” Vậy thì tiếp theo chúng ta nên tự điều tra bằng năng lực của bản thân đi. Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi tắt máy đây.”
“Chờ một chút!” Hoäc Anh Tuấn vội vàng kêu lên, lúc này anh rất sợ mất đi giọng nói của Đường Hoa Nguyệt đích.
Anh hơi có vẻ lấy lòng nói: “Lòng dạ của người dưới trướng Hàn Nhạc rất khó lường, thế lực lại vô cùng khổng lồ đến mức mà hiện tại cả em và anh đều không thể thăm dò. Nhiều năm trước nhà họ Hoắc và nhà họ.
Đường chính là mục tiêu chung của hắn…
Bây giờ em đã quay trở lại, dù cho em đã thay đổi họ tên, nhưng nhất định hắn có thể tra ra được chuyện em chính là người nhà họ.
Đường. Anh chắc chắn không tin răng tham vọng không có điểm mấu chốt của hẳn sẽ phai nhạt theo thời gian. Bây giờ chúng ta đã tra được tất cả mọi chuyện là do Dàn Nhạc làm, nhất định phải đạp đúng chỗ đau của hẳn, chúng ta không thể biết được hẳn ta còn có thể gây ra những chuyện như thế nào.
nữa! Đường Hoa Nguyệt, dù cho em có đồng ý hay không, bây giờ chúng ta cũng là người cùng ở trên một chiếc thuyền, mưa gió lung lay, em phải để cho anh bảo vệ em. Ở giai đoạn này… Anh tuyệt không thể để cho em xảy ra bất cứ chuyện gì nữa.”
Đường Hoa Nguyệt nghe xong cả hơi dài, không nói gì nữa mà chỉ tắt máy.
Hoäc Anh Tuấn nghe thấy tiếng “Bíp Bíp”
vang lên liên tục, chỉ cảm thấy giống như trong tim bị đâm thủng cả một lỗ to.
Đi khỏi bệnh viện điều dưỡng, La Cơ Vị Y đã đứng sẵn ở bên cạnh xe chờ anh quay lại.
“Sao cậu lại tới đây, có chuyện gì sao?”
La Cơ Vị Y liền vội vàng gật đầu: “Có tin tức khẩn cấp thưa sếp. người nhà của Hàn Nhạc ở nước ngoài đã xảy ra chuyện rồi!”