Cậu ấy cười khổ, len lén đưa mắt liếc nhìn về phía Đường Hoa Nguyệt, liền lập tức co rút người lại như bị đâm.
Đây là cô bé mà cậu ấy vừa nhìn đã rất có cảm tình.
“Hóa ra là con gái của chị ấy.. Con bé gọi mình là chú.”
Hoắc Cao Lãng đột nhiên khựng lại “Chẳng lẽ con bé là con gái của anh trai sao?”
Hoắc Cao Lãng lập tức quay lại đưa mắt nhìn thật kĩ khuôn mặt trắng nõn của cô bé, vẻ mặt chợt buông lỏng.
“Chính xác rồi!” Hoắc Cao Lãng vô thức buột miệng.
Cô bé này có vài đường nét trông rất giống anh trai. Vả lại hàng lông mày rậm kia, quả thật rất giống Hoắc Anh Tuấn, làm cho cô bé nhỏ trông càng có khí khái anh hùng hơn.
Chị ấy thật sự đã sinh cho anh trai một cô con gái đáng yêu như vậy… Nhưng chuyện vui như thế này, tại sao chị ấy lại không nói cho anh trai biết nhỉ?
Loading...
Thấy Hoäc Cao Lãng không trả lời mình, Thi Tịnh giả vờ nhét viên kẹo vào túi áo khoác, rồi nắm lấy bàn tay gầy guộc của Hoắc Cao Lãng.
Hoäc Cao Lãng bị sự mềm mại ấm áp làm cho rung động, cảm thấy trái tim như được ngâm trong một dòng suối nguồn ấm áp, toàn thân rất thư giãn dễ chịu.
Cậu ấy nhẹ nhàng hồi tưởng lại quá khứ, ban đầu gương mặt nho nhỏ của Thi Tịnh vẫn có chút lo lắng, nhưng trong nháy mắt cô bé đã ngước nhìn cậu ấy rồi nở một nụ cười tươi rồi.
Hoắc Cao Lãng cũng nhoẻn miệng cười, cảm giác dường như lúc này ánh mặt trời đang chiếu rọi vào cơ thể, ấm áp lạ thường.
Tạ Đình Phong và Đường Hoa Nguyệt hoàn toàn chẳng tiết lộ rằng bọn họ có quen biết nhau, hai người chỉ vội vã gật gật đầu rồi tách nhau ra.
Sau chuyện này, Hoắc Cao Lãng cũng không muốn đi lang thang bên ngoài nữa, nên Tạ Đình Phong đưa anh trở lại viện điều dưỡng, vừa đi vừa nghĩ thầm, hiện tại giai đoạn này có thể đổi cho cậu ấy phác đồ điều trị nào đây.
Mặc dù đầu óc Thi Tịnh vẫn còn mụ mị vì người anh đẹp trai vừa rồi, à không, là chú mới đúng, nhưng điều này chẳng thể ảnh hưởng tâm trạng đang rất vui của cô bé.
Liếm cây kem, lợi dụng lúc Đường Hoa Nguyệt không để ý, cô bé lấy chiếc điện thoại di động nhỏ ra, bí mật gửi đi một tin nhắn.
Chẳng mấy chốc, chiếc điện thoại trong túi áo rung lên một tiếng, Thi Tịnh biết chắc nhất định là bố gửi tin nhắn đết “Cười vui thế sao, bạn nhỏ Đường Thi Tịnh. Con nghĩ ra chuyện tốt gì à?” Đường Hoa Nguyệt mạnh mẽ xua đi đám mây mù còn vương lại trong lòng khi nhìn thấy Hoắc Cao Lãng ban nấy, vờ như đang thoải mái đùa giỡn cùng con gái.
Thi Tịnh ngay lập tức cười khúc khích, nghĩ đến lát nữa bố đến đây rồi, thì cô bé sẽ có thể cùng bố và mẹ, cả gia đình ba người cùng nhau chơi đùa vui vẻ. “Nhưng mà chuyện này không thể để mẹ biết được. Nếu mẹ biết, mẹ sẽ dắt mình đi mất thôi!”
Đường Hoa Nguyệt bất đắc dĩ siết chặt lại cổ áo của con gái: “Đi thôi. Con còn muốn chơi gì nữa thì mẹ sẽ đưa con đi. Chúng ta phải chơi nhanh rồi về sớm nữa đấy. Nếu không, lát nữa hai anh trai của con học xong về nhà, sẽ phát hiện chúng ta lén ra ngoài chơi, thì lại rắc rối to đấy”
“Ối, thật là hai ông anh trai trẻ con mà!”
Thi Tịnh hấp háy mắt.
“Ngồi một lát đi mẹ. Ban nãy con đứng.
xếp hàng rất lâu đó, hai chân của con mỏi nhừ cả rồi! Để con ngồi nghỉ một lát nha mẹ!”
“Đợi chốc nữa bố đến, chúng ta có thể cùng nhau chơi đùa rồi.”
Đường Hoa Nguyệt mỉm cười: cũng được.”
Khoảng hai mươi phút sau, đôi mắt đang nhìn quanh ngó quất của Thi Tịnh đột nhiên sáng bừng lên, hướng mắt về phía trước có một chú gấu nâu nhạt to lớn đang cầm rất nhiều bong bóng bay đủ màu sắc, trên đầu đội một chiếc mũ nhỏ màu xanh lam pha trắng.
Thi Tịnh từ trên ghế lập tức nhảy xuống.
đất, chẳng thèm nói với Đường Hoa Nguyệt Ừ thế một lời, đã “hăm hở” lon ton chạy đến chỗ chú gấu kia, ngửa mặt ngắm nhìn đầy chờ đợi.
Đường Hoa Nguyệt chạy theo sau con gái, biết rõ cô bé vốn dĩ luôn rất thích hình tượng chú gấu này.
Chú gấu cao to đem hết bong bóng bay chuyển gọn vào lòng bàn tay trái, chìa bàn tay phải tròn xoe với dáng vẻ hậu đậu về phía cô bé nhỏ xíu chưa cao đến đùi của chú gấu, giơ ngón cái lên tạo thành ký hiệu.
Thi Tịnh cực kỳ thỏa mãn. Là bố. Là bố thật rồi. Lại còn hóa trang thành chú gấu mà cô bé hằng yêu thích nữa. Trời ơi, cô bé thật sự là cô con gái hạnh phúc nhất thế gian rồi.
Cô bé biết mẹ nhất định sẽ không đồng ý gặp bố, vì vậy ban nấy lúc nhắn tin cho Hoặc.
Anh Tuấn thì đã nói anh tự hóa trang thành nhân vật mà mình yêu thích, lại còn thỏa thuận một ký hiện bằng tay. Như vậy chỉ cần bố vừa xuất hiện, cô bé sẽ có thể lập tức nhận ra anh ngay.
Thi Tịnh vốn chẳng thể ngờ, bố thường ngày rất nghiêm nghị, hiếm khi bằng lòng phối hợp với mình, vậy mà chẳng ngờ hôm nay anh lại nhanh chóng hoàn thành tâm nguyện của mình đến vậy.
Thi Tịnh gương mặt say sưa dang rộng cánh tay ôm lấy và vùi đầu vào chiếc bụng to tròn của chú gấu Niềm hạnh phúc đó lan tỏa đến Đường Hoa Nguyệt, nhưng cô nhìn thấy con gái cư xử như vậy, thì nở nụ cười ngượng ngùng với người hóa trang thành chú gấu: “Xin lõi, thật ngại quá. Con bé không hiểu chuyện, thường ngày nó đặc biệt thích nhân vật này của anh, cho nên..”
Công ty của Hoắc Anh Tuấn cách khu vui chơi này cũng không xa, nên vừa nhận được tin nhắn của Thi Tịnh, thì anh ra lệnh cho nhân viên cấp dưới dùng tốc độ nhanh nhất để đặt mua bộ trang phục này.
Nhân viên cấp dưới cũng không hiểu chủ tịch mua cái thứ quái qui dở hơi này để làm gì. Hoắc Anh Tuấn mang bộ trang phục gấu nâu, cứ thế rời đi.
Hoắc Anh Tuấn chưa từng làm chuyện này, cũng chưa từng nghĩ có một ngày mình sẽ làm chuyện này.
Nhưng bây giờ anh thực sự có thành ý, thậm chí anh còn sẵn sàng dốc hết ruột gan, vì anh đã nợ hai mẹ con cô ấy quá nhiều.
Chút chuyện tầm thường này thì có sá gì chứ!
Miễn là có thể làm cho hai mẹ con cô ấy vui vẻ thêm một chút, thì anh mãn nguyện rồi.
Lúc này, Hoắc Anh Tuấn nhìn nụ cười không chút đề phòng của Đường Hoa Nguyệt qua tấm lưới thoáng khí trên mũi của bộ đồ hóa trang, anh không khỏi sửng sốt hồi lâu Hóa ra làm gấu lại có phúc lợi thế này đây…