Từ Uyển Nhan đã tỉnh lại, cô ta nằm trên giường bệnh nước mắt ngắn dài nhìn Hoắc Anh Tuấn, mở miệng phát ra âm thanh khàn khàn, còn có chút hoảng sợ nói năng lộn xôn: “Xin lỗi anh, Hoắc Anh Tuấn, thật xin lỗi, là động tác của em quá chậm! Sáng sớm nhìn thấy tin tức kinh thiên động địa kia, em thật sự rất sợ, không thể ngờ được người phụ nữ Dư Cơ Uyển kia lại thâm độc như vậy! Em rất lo lắng sau khi chuyện bại lộ cô ta sẽ ra tay với Cao Lãng, nên mới vội vàng đến bệnh viện, thể nhưng vẫn quá muộn rồi! Hức hức hức…
Lúc em đi vào, cô ta thiếu chút nữa đã cắt cổ Cao Lãng rồi… Hu hu hu là em vô dụng, em không ngăn được cô ta, còn bị cô ta đâm một nhát, em, em thực sự không còn cách nào khác mới đẩy cô ấy!”
Cô ta ngẩng đầu cẩn thận quan sát sắc mặt của Hoắc Anh Tuấn, nhưng không thể nhìn ra được gì, chỉ có thể tiếp tục nói: “Phải làm sao đây Hoắc Anh Tuấn, từ nơi cao như vậy… cô ta hẳn là bị ngã chết rồi, em trở thành hung thủ giết người rôi! Em phải làm sao đây!”
Cô ta vừa khóc vừa ho, cả người đều lộ vẻ bi thương: “Là em gieo gió gặt bão… Hoắc Anh Tuấn, đều là lỗi của em, ngay từ đầu em không nên bị cô ta lừa gạt mà giới thiệu cô ta cho Cao Lãng! Nếu như anh hận em trách em, em cũng sẽ không oán hận. Vì trong tim của em cũng đau đớn và sợ hãi như anh! Nếu Cao Lãng thật sự bị cô ta hại, không bằng em chết đi cho xong…”
Từ Uyển Nhan đã nói xong toàn bộ, Hoắc Anh Tuấn cũng không hỏi gì, nhưng mọi chuyện bị che đậy nhiều năm như vậy, nên tìm hiểu chuyện gì anh sẽ đều tìm hiểu hết tất cả.
Cho dù đó là ai, anh cũng không cho phép họ có bất cứ khả năng nào làm hại đến Hoắc Cao Lãng.
Chỉ qua vài giờ, vụ án mạng giết người này đã được đăng tải khắp các trang báo lớn. Loading...
Đường Hoa Nguyệt lạnh lùng cong môi, nhìn hình ảnh thi thể đẫm máu kia, cùng với dòng tiêu đề tin tức gồm bốn chữ ‘tự vệ giết người.
Ha, tự vệ? Không bằng nói thẳng họ Dư kia sợ tội tự sát, hoặc là nói thẳng Từ Uyển Nhan giết người diệt khẩu thì còn hợp lý hơn!
Đường Hoa Nguyệt biết rõ Từ Uyển Nhan tàn nhẫn, nhưng không nghĩ rằng cô ta lại liều mạng thẳng tay giết chết Dư Cơ Uyển… Nhưng cô ta cũng không ngu ngốc, còn biết tự đâm chính mình một dao để diễn vở khổ nhục kế.
Việc đã đến nước này, con đường Dư Cơ Uyển không thể trông đợi được nữa, nhưng Từ Uyến Nhan nếu như dám xuống tay, lập tức chứng minh nghi ngờ của Đường Hoa Nguyệt tuyệt đối không sai! Những lời chỉ trích đổi trắng thay đen năm đó và trí nhớ của Hoắc Cao Lãng, chắc chắn là do cô ta cho người động tay động chân!
Cho nên nhiệm vụ cấp bách bây giờ, là thức tỉnh trí nhớ của Hoắc Cao Lãng, để cho anh tự mình nói với Hoắc Anh Tuấn để xác nhận hung thủ năm đó rốt cuộc là ai!
Cô chắc chắn sẽ khiến Từ Uyển Nhan tự mình gánh chịu hậu quả, vạn kiếp bất phục!
Trong viện điều dưỡng xảy ra chuyện, Hoắc Anh Tuấn càng không thể để Hoắc Cao Lãng quay trở lại, trực tiếp sắp xếp cho anh ở khu chăm sóc VỊP đặc biệt của bệnh viện, chuẩn bị cho anh bổ sung dinh dưỡng vài ngày, rồi trực tiếp đưa anh về nhà.
Hoắc Cao Lãng đối với chuyện Dư Cơ Uyển đã chết tỉnh tỉnh mê mê, Hoắc Anh Tuấn phong tỏa hết mọi tin tức, vì sợ sẽ khiến anh suy sụp.
Chỉ nói với anh trong nhà Dư Cơ Uyển có chuyện, phải rời khỏi thành phố Hà Nội, Hoắc Cao Lãng có chút buồn bã vì vẫn chưa kịp nói tạm biệt với cô ấy.
Sau sự việc này, Hoắc Anh Tuấn cũng không dám tin tưởng bác sĩ do người khác giới thiệu nữa, anh trực tiếp đi tìm viện trưởng, yêu cầu ông †a phái một người đáng tin cậy đến chăm sóc Cao Lãng vài ngày, cũng như ở đẳng sau can thiệp tâm lý cho người em trai của anh, Hoắc Anh Tuấn ý định từ từ tìm biện pháp, dù sao tình trạng bây giờ của Cao Lãng đã tốt hơn rất nhiều, cũng không cần bác sĩ tâm lý phải ở bên cạnh suốt ngày như trước nữa.
Viện trưởng làm sao dám lơ là nhiệm vụ Hoắc Anh Tuấn đã giao cho ông ta, vội vàng đưa người ưu tú nhất trong lòng mình đến phòng bệnh của Hoắc Cao Lãng.
Đồng thời gửi sơ yếu lý lịch của người này cho Hoắc Anh Tuấn.
Hoắc Cao Lãng hướng về phía hoàng hôn mơ màng ngủ, Hoắc Anh Tuấn trở lại công ty, chỉ có mấy vệ sĩ canh giữ bên ngoài phòng bệnh, tiếng mở cửa đã đánh thức anh, anh trừng mắt, chỉ nhìn thấy một người đàn ông cao lớn mặc áo khoác trắng, đeo khẩu trang đứng trước giường bệnh, cả khuôn mặt của người này đều được bao phủ bởi ánh hào quang rực rỡ phía sau.
Nhìn thấy Hoắc Cao Lãng tỉnh lại, Tạ Đình Phong nghiêng đầu, tháo khẩu trang trên mặt xuống, trầm mặc ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường.
Hoắc Cao Lang vừa mới tỉnh dậy, nhìn chằm chằm anh ta hơn nửa ngày mới nhớ tới vì sao lại cảm thấy quen thuộc như vậy, lần trước trong buổi tiệc sinh nhật của Từ Uyển Nhan, anh ta chính là người đưa rượu cho anh!
Mái tóc hơi dài của Tạ Đình Phong được chải gọn ra sau đầu, hoàn toàn để lộ đường nét trên khuôn mặt hung hãn của anh ta, nhưng trong tình huống này, gọng kính trên sống mũi lại làm cho anh ta toát lên vẻ nhã nhặn, cả người tràn đầy vẻ đẹp mâu thuẫn và quyến rũ.
Anh ta cong cong khoé miệng, hướng về phía Hoắc Cao Lãng nói chuyện, có chút không đơn giản.
“Thật trùng hợp đó Cao Lãng, chúng ta lại gặp nhau rồi”
Hoắc Cao Lãng bối rối nghiêng đầu: “… Tôi có nhớ anh, thế nhưng, sao anh lại biết tên của tôi?”
Tạ Đình Phong rũ mắt xuống: “Ngoài cửa phòng bệnh có treo thẻ bệnh án của cậu, tôi được chỉ định là bác sĩ mới của cậu, đương nhiên sẽ biết tên cậu.”
Hoắc Cao Lãng đưa ánh mắt dò xét anh ta từ đầu đến chân, do dự nói: “Anh nói, bác sĩ tâm lý mới của tôi, là anh?”
“Không sai” Anh ta gật đầu: “Có vấn đề gì không?”
“Thế nhưng anh…” Hoắc Cao Lãng nhìn nhìn vẻ mặt của anh ta, lời định nói lập tức nuốt trở về: “Không sao, không có gì.”
Tạ Đình Phong nghiêng người về phía trước, kéo gần khoảng cách với Hoắc Cao Lãng: “Cao Lãng, không lẽ trước giờ chưa ai nói với cậu sao, đừng cố che giấu suy nghĩ chân thật của cậu với bác sĩ tâm lý, phải thẳng thắn trung thực mới đúng”
Hoắc Cao Lãng không được tự nhiên ngả người ra sau: “Được, được rồi, tôi chỉ cảm thấy anh nhìn… không giống một bác sĩ tâm lý”
Tạ Đình Phong nở nụ cười: “Không giống chỗ nào?”
“Anh quá trẻ tuổi, lớn lên còn đẹp trai như thế… tôi trước giờ chưa từng thấy qua bác sĩ tâm lý nào giống như anh”
Nụ cười trên mặt người đàn ông cuối cùng cũng chân thành hơn nhiều, anh ta ung dung đứng dậy, cong ngón tay gõ nhẹ lên trán Hoắc Cao Lãng: “Cao Lãng, đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài là không đúng nha. Thế nhưng tôi so với tất cả bác sĩ tâm lý cậu từng gặp qua đều lợi hại…
Sau này cậu sẽ từ từ biết thôi.”