Đỗ Duy nghe thấy tiếng người kêu to bèn quay lại nhìn về phía sở Nô lệ, thấy trên đài cao có một nô lệ ăn mặc rất chỉnh tề đang đứng so với mấy tên người thảo nguyên và thổ dân thì khác hẳn nhau. Tên nô lệ này rõ ràng lúc đầu thuộc gia đình quý tộc giàu có bị suy sụp hoặc là gia đinh của họ. Gã to họng gọi mình này đang đứng cuối nhóm nô lệ
Đó là một tên quỷ miệng nhọn má heo, mặc một cái áo choàng rách nát. Áo choàng này lúc đầu tựa hồ chất lượng cũng không tệ lắm, chỉ là bây giờ đã vừa thủng vừa nát. Người kia thân thể run lập cập, vừa rồi đột nhiên hô to một tiếng lập tức đã bị tên buôn nô lệ phía sau chạy tới hung hăng quất cho vài roi. Nhưng người này vẫn nhìn Đỗ Duy chằm chằm, không để ý roi quất lên người, lớn họng rống lên: "Cậu chủ! Cậu chủ Đỗ Duy, Van cầu ngài mua ta đi! Mua ta đi!"
Đỗ Duy liếc mắc nhìn tên điên kia một cái, mơ hồ cảm thấy dường như có chút quen quen, nhưng lại không nhớ rốt cục mình đã gặp ở đâu.
Hắn dừng bước, hướng về sở Nô lệ đi tới, bên cạnh lập tức có người tránh ra nhường đường, trên đài cao lão buôn nô lệ thấy Đỗ Duy vội vàng thu roi lại, bây giờ ai cũng biết thân phận Đỗ Duy. Đỗ Duy chỉ vào người nọ trên đài cao, cau mày nói: "Ngươi là ai? Ta có biết ngươi không?"
"Cậu chủ Đỗ Duy....." tên kia vẻ mặt có chút lo lắng, khó khăn liếc tới liếc lui tứ phía, sau đó dường như cắn răng một cái, lớn tiếng nói: "Tôi ở chỗ hầu tước Solomon......"
Đỗ Duy hai mắt sáng rỡ nhìn tên gia hoả áo quần rách rách nát nát, lập tức cắt ngang lời hắn, cười nói: "Ta biết rồi!"
Nói xong liếc Roline một cái: "Mua hắn! Bất kể phải trả bao nhiêu tiền, mua xong đem người này về gặp tôi."
Nói xong Đỗ Duy bỏ đi không ngoái lại: "Sandy, đưa ta ra ngoài nhanh lên."
Sandy có chút sửng sốt, đột nhiên trong mắt hiện lên một tia mừng rỡ, sau đó điên cuồng bám theo hắn đi ra.
Đi ra khỏi chợ nô lệ với tốc độ nhanh nhất, Đỗ Duy nhìn thoáng qua tên trẻ con vừa chạy vừa thở hổn hển phía sau. Hắn thấp giọng hỏi nhanh: "Ta hỏi ngươi, nếu như ta muốn mua một nhóm quan nô, hơn nữa ta muốn mua đúng người mà ta chọn lựa! Nhưng điều ta lo lắng là nếu có quý tộc khác cùng ta tranh đoạt mà ta lại không muốn đắc tội với quá nhiều người thì phải làm sao đây?"
"Cái này......" Sandy có chút khó nói: "Thưa ngài...... công tước......" Hắn hít vào một hơi, thấp giọng nói: "Ta biết ngài thân phận tôn quý nhưng sở Nô lệ lại do chính hoàng gia mở ra, bên trong không giống như bọn buôn nô lệ bình thường, bọn họ có quy củ riêng, mua ai bán ai đều được định đoạt trước, có người có thể bán nhưng cũng có người không thể bán được, lại có người đặc biệt hơn đã sớm bị người ta đặt mua trước, cho nên ngài chưa chắc có thể mua được người ngài muốn...... Ví dụ tiểu thư nhà giàu có gặp khó khăn..... loại nầy khó mua phi thường."
"Xéo ngay!" Đỗ Duy cười cười đá cho tiểu tử này một cước: "Ta không muốn nữ nhân, cái ta muốn là một nhóm nam nhân."
"Nam nhân? Vậy thì tốt rồi." Sandy thở phào nhẹ nhỏm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
Trong chợ nô lệ, tranh mua khó khăn nhất thường thường là nữ tử con nhà quý tộc, nhất là tiểu thư có chút xinh đẹp, bị người ta mua về làm thiếp riêng. Cứ nghĩ một người từng là tiểu thư quý tộc cao cao tại thượng lại bị chính mình mua về mặc sức giày vò thì có rất nhiều nam nhân đều hứng thú với loại luận điệu này.
Nhưng mà nam nhân thì sao...... gia đinh quý tộc loại này tuy là không nhiều nhưng nếu ra tay tranh đoạt thì với thân phận quý ngài công tước muốn lấy một nhóm người hẳn là cũng không quá khó.
"Chỉ cần bỏ ra một ít tiền thì không thành vấn đề." Sandy suy nghĩ một chút: "Có điều, đối với chuyện trong sở Nô lệ, ngài cũng biết tôi chỉ là một thằng nhóc kiếm cơm đầu đường xó chợ, tôi cũng không rành lắm, bất quá tôi biết có người có biện pháp......'
Đỗ Duy liếc tên tiểu tử này một cái: "Vậy đi, ngươi theo ta về, ta thấy ngươi rất có cơ trí, nếu như ngươi nguyện ý thì sau này cứ đi theo ta làm ăn. Chuyện này chút nữa ta giao cho ngươi đi làm, ai da...... loại địa phương này ta không thể lui tới thường xuyên được. Chuyện này mà làm tốt, ta sẽ thưởng xứng đáng."
Đỗ Duy tại sao muốn mua người của gia tộc Solomon?
Chính vì hắn thấy được khả năng của họ trong thân phận nô lệ! Dường như chính mình mơ hồ đã thấy qua tên quỷ quái này trong đám tuỳ tùng của Solomon hầu tước ở bên ngoài kho bạc nhà nước!
Người gọi Đỗ Duy lại mặc dù Đỗ Duy không nhớ kỹ bộ dạng của hắn nhưng khi thấy hắn trên người khoác áo choàng rách nát liền nhận ra ngay!
Nói chung, quản sự trong nhà quý tộc hay nhà giàu đều mặc áo choàng loại này!
Thủ hạ của Đỗ Duy có những ai? Vẫn còn thiếu loại người có thể giúp hắn kinh doanh sản nghiệp! Solomon là ai? Đã từng kinh doanh thương nghiệp của hoàng gia! Chuyên quản lý rất nhiều sản nghiệp hoàng gia! Sau khi hắn sụp đổ, sản nghiệp của gia tộc bị thu hồi...... Nhưng chắc chắn là có một nhóm nhân tài thương nghiệp từng giúp hắn kinh doanh quản lý sản nghiệp!
Sau khi tên ma lanh Guro kia trở về lập tức cẩn thận nghiêm túc đem chuyện gặp được quý ngài Đỗ Duy tại chợ nô lệ hồi báo lên cấp trên. Điều ngoài ý nghĩ của Guro là Bá tước Billia không ngờ lập tức gọi hắn vào hỏi han.
Guro nguyên chỉ là một trong nhiều quản sự của phủ bá tước Billia nên với thân phận của hắn thì bình thường cả năm cũng chưa chắc được chính Bá tước Billia kêu lên hỏi han một lần. Lần này Bá tước Billia gọi hắn vào hỏi tới hỏi lui cả đêm.
Guro đem chuyện hôm nay thuật lại rõ từng chi tiết, Bá tước Billia tựa hồ rất vừa ý, chỉ là đến lúc cuối Bá tước Billia đột nhiên cười tít mắt nhìn tên quản sự thủ hạ: "Guro, ta bây giờ có việc cần ngươi đi làm nhưng người phải chịu ủy khuất một chút. Bất quá ngươi cứ yên tâm, sau khi mọi chuyện xử lý ổn thỏa ta sẽ phái ngươi lên phương bắc, sau này chuyện làm ăn tại phương bắc giao cho ngươi toàn quyền phụ trách, thế nào?"
Guro vừa nghe xong, vô cùng mừng rỡ lẫn kinh ngạc quỳ xuống cái rầm: "Thưa ngài......
ngài?"
Toàn quyền phụ trách chuyện làm ăn tại phương bắc? Đây chính là công việc béo bở bậc nhất a! Mặc dù ở lại đế đô cũng không tệ nhưng tại đế đô thì ngài bá tước có nhiều quản sự thủ hạ, chính mình bất quá cũng chỉ là một trong số đó mà thôi. Nhưng nếu đúng là được phái lên phương bắc, làm quản sự một phương thì chung quy vinh dự hơn nhiều so với việc ở lại một mình làm côn trùng khấu đầu khắp nơi! Hơn nữa hàng năm phụ trách việc làm ăn nhiều vậy thì cũng kiếm chác được khá khá a!
"Tốt lắm!" Bá tước Billia gật đầu: "Như vậy hôm nay sẽ khiến ngươi ủy khuất một chút." Nói xong, hắn đột nhiên đứng lên, sắc mặt trầm xuống, cao giọng quát:
"Người đâu!"
Lập tức ngoài cửa hai người thị vệ lách mình tiến vào rất nhanh. Bá tước Billia chỉ vào Guro quỳ gối trước mặt: "Bắt hắn ra ngoài cho ta, đánh hắn thật nặng! Đánh gãy xương chân, sau đó phái người đem hắn tới trước phủ của ngài công tước Đỗ Duy cho ta! Quăng hắn trên đường chính trước cổng phủ công tước! Sáng mai quăng hắn xong thì quay về đây cho ta!"
Nhìn thoáng qua vẻ mặt không còn chút máu của Guro, Bá tước Billia cười "ôn hòa":
"Yên tâm đi Guro, ta sẽ tìm pháp sư trị liệu thuật thật giỏi để trị thương cho ngươi." Mắt nhìn Guro vẻ mặt hoảng sợ bị thị vệ kéo ra, chỉ lát sau, giọng Guro kêu la thảm thiết trong sân truyền đến.
"Người đâu", Bá tước Billia thở dài, kêu nhỏ một tiếng. Sau đó một chút hai người hầu áo xanh xuất hiện tại cửa.
"Đi tới nhà ở ngoài thành nơi nuôi dạy các cô bé , chọn ra bốn đứa bé khoảng mười ba mười bốn tuổi, tướng mạo xinh xắn, sau đó đưa đến thần điện cho thánh nữ công chúa điện hạ, bảo rằng ta nghe nói điện hạ đang thiếu mấy người hầu quét dọn tế đàn nên đặc biệt đưa người qua hầu hạ công chúa điện hạ."
Sau khi xong hết mọi việc, Bá tước Billia tiện tay nâng một chén rượu bồ đào đỏ tươi trước mặt uống một hơi cạn sạch, sau đó thấp giọng nói với mình: "Hừ, một vị là đại công tước đang lên, một vị là hoàng tộc công chúa thánh nữ điện hạ, ai ta cũng không đắc tội được, ai cũng không đắc tội được a......" Rượu màu đỏ tươi chiếu vào mặt Bá tước Billia khiến sắc mặt hắn lúc đầu tái nhợt giờ phảng phất cũng chuyển thành ửng đỏ một lớp nhàn nhạt, vị bá tước cầm chén cười nhẹ.
"Ai ta cũng không đắc tội được... Ai da... Còn phải nói đến vị nhiếp chính vương này của chúng ta nữa a... Ông ta thủ tiêu Đại hoàng tử, nhưng hiện tại lại một mực ưu đãi đối với vị công chúa này, có trời mới biết vị nhiếp chánh vương này rốt cuộc trong lòng có tâm tư gì nữa...... Không thể vọng động, ta bây giờ tuyệt đối không thể khinh thường vọng động được. Nhất định phải đợi biết rõ ý đồ đích thực của nhiếp chính vương rồi hãy chọn đứng bên phe nào mới tốt được a! Nếu không, đứng sai phe thì không còn là chuyện đùa nữa."
Cơ hồ đúng vào lúc đó, Đỗ Duy đã về tới phủ của mình, hắn mang cậu nhỏ Sandy trực tiếp giao cho Marde: "Tìm phòng cho hắn, sau này hắn là tuỳ tùng của ta, cần thay đổi gì theo quy củ thì ông chỉ bảo cho hắn." Ngừng một chút, Đỗ Duy đang định về phòng, đột nhiên lại dừng bước, suy nghĩ một hồi rồi dặn dò Marde: "Sáng mai, e rằng sẽ có chút náo nhiệt trước cửa nhà chúng ta. Bất quá, đến lúc đó ông khoá chặt cửa lớn lại cho ta, mặc kệ ngoài đường có chuyện li kì cổ quái gì thì cũng không cho người trong nhà đi ra xem náo nhiệt, mặc kệ bên ngoài xảy ra chuyện gì, coi như không nghe không biết không thấy. Rõ chưa?"