Sao?" Raymond bá tước có chút ngạc nhiên.
"Đúng vậy." Đỗ Duy ngồi thẳng lưng, ngữ khí rất trịnh trọng "Người là cha nhưng cũng là tộc trưởng của gia tộc, cho nên ngài không thể đối đãi với nhi tử của mình như một phụ thân bình thường. Ngài phải lo lắng cho tương lai của gia tộc, gánh trách nhiệm cho sự hưng suy của cả gia tộc trên vai. Vì thế, dưới tình huống đó buông tay đối với một người bị cho rằng là một đứa con vô năng con rất hiểu được ...hành vi đó ...Cho nên con cũng không ghi hận trong lòng."
"Ngươi cũng quả nhiên hiểu được." Raymond bá tước tựa hồ ngạc nhiên hơn nữa: "Chỉ là ngươi chỉ mới đoán được một nửa mà thôi."
Hắn đứng lên nhẹ nhàng cầm ly rượu đi đến và nhìn Đỗ Duy: "Một nửa nguyên nhân kia là vì …ta bảo vệ ngươi! Nhi tử của ta …dù sao vẫn là nhi tử của ta! Ta chỉ vì muốn bảo vệ ngươi thôi!"
Đỗ Duy không khỏi thân thể run lên.
"Đế đô là trung tâm quyền lực của Rowland đại lục, là tòa hùng thành phồn hoa nhất … Nhưng đồng thời nơi này cũng là địa phương có thể ăn thịt người nhất đại lục. Hừ, ngươi xem xem, hoàng đế bệ hạ, tập đoàn hoàng thất, tập đoàn quý tộc, tập đoàn quân phương, thần điện thế lực, ma pháp công hội thế lực ...Mấy trăm năm gần đây người ăn ta, ta cắn người ...Hừ , trong mấy trăm năm này có bao nhiêu gia tộc từng vinh diệu huy hoàng giờ đây đã biến mất trong lịch sử rồi! Dù trước kia ta cho rằng ngươi là một người ...Ừm, mặc dù ta đối với ngươi rất thất vọng nhưng dù sao ngươi vẫn là nhi tử của ta! Ta không thể nhìn nhi tử của mình tại đế đô địa phương có thể ăn thịt người này lớn lên, mắt nhìn ngươi bị cuốn vào vòng tròn quý tộc hỗn loạn này! Ta cho rằng lúc đó ngươi không đủ thông minh, tùy lúc đều có thể bị người khác ăn mất ngay cả xương cũng không lưu lại. Ta muốn ngươi phản hồi Rowling bình nguyên kỳ thật là muốn bảo vệ ngươi."
Raymond bá tước nhìn nhi tử của mình, tại giờ phút này trên nét mặt của hắn hoàn toàn thể hiện dáng vẻ của một người cha.
"Ý nghĩ trong đầu của ta rất đơn giản, mặc dù ngươi không kế thừa thiên phú của gia tộc, nhưng dù sao ngươi vẫn là nhi tử của ta! Để khiến cho ngươi rời xa đế đô địa phương đầy nguy hiểm và phức tạp đi đến đất phong của gia tộc, nơi ngươi có thể có một cuộc sống tự do an toàn và vui sướng. Cho dù ngươi là người bình thường ít nhất cũng có thể có cuộc sống thoải mái và an ổn hơn mười năm. Chỉ cần gia tộc tại đế đô không ngã, ngươi ít nhất có thể có cuộc sống giàu có vui sướng cả đời! Dù cho ..."
"Dù cho cái gì?" Đỗ Duy nhịn không được hỏi. Nguồn: http://thegioitruyen.com
"Dù cho gia tộc tại đế đô có một ngày gặp phải tai họa diệt môn giống như các gia tộc quý tộc khác bị xóa mầt trên lịch sử … Dù tại đế đô tất cả mọi người đều bị chết, ngươi ở xa tại Rowling bình nguyên vẫn còn có thời gian chạy trốn! Đến lúc đó mai danh ẩn tính còn có thể để lại cho Rowling gia một quả mầm móng!" Vị đế quốc quyền thần chậm rãi nói: "Mỗi quý tộc thế gia đều làm như vậy cả! Người vĩ đại nhất ở lại đế đô hết sức vì gia tộc, nhưng cũng để lại một ít mầm móng rời xa đế đô nhằm đề phòng vạn nhất."
Đỗ Duy sắc mặt nghiêm nghị.
"Ngươi là nhi tử của ta." Raymond bá tước nghiêm túc nói: "Mặc dù ngày trước ta cho rằng ngươi không được như đệ đệ Garbi của ngươi thông minh như thế, nhưng trong lòng của ta vẫn như cũ rất thương ngươi."
Đỗ Duy có chút cảm động, mặc dù tâm tư của hắn cứng cỏi nhưng lúc này cảm động tâm tình không cách nào khống chế dâng trào từ nội tâm.
"Hôm nay ta và ngươi nói chuyện này không phải vì chuyện gì khác, chỉ vì cha con chúng ta đã hiểu lầm quá lâu! Mà bây giờ ta hiểu được ngươi so với tưởng tượng còn thông minh hơn nhiều lắm! Cho nên ta không muốn tiếp tục lãng phí thời gian cất giữ những lời nói trong lòng này, ta đều đã nói cho ngươi cả rồi với trí thông minh của ngươi nhất định có thể hiểu được. Đồng thời ta còn muốn nói cho ngươi một việc ..."
"Việc gì?"
"Ngươi nhất định thấy rất kỳ quái…" Raymond bá tước sắc mặt âm trầm: "Theo lý thuyết, hai tháng trước sau khi nhận được tin tức ngươi được thừa nhận là đệ tử của Gandalf ta nên lập tức triệu ngươi về đế đô rồi, nhưng ta lại chần chờ lâu như thế ngươi không thấy kỳ quái sao?"
Đỗ Duy cười khổ: "Con …chỉ cho rằng cha không thích con."
Raymond bá tước thoáng giật mình, lập tức lắc đầu: "Không, bây giờ ta muốn nói cho ngươi biết là ta rất không muốn gọi ngươi trở về đế đô, ta đã cố gắng chần chờ, trì hoãn nhưng áp lực từ nhiều mặt khiến ta không cách nào có thể tiếp tục trì hoãn nữa. Bất đắc dĩ mới phải triệu ngươi về đế đô ....Việc ngươi trở về căn bản không phải là ý của ta."
Đỗ Duy nhíu mày: "Dù ta có thân phận là đệ tử của Gandalf nhưng thân phận này quan trọng như vậy sao? Tại sao lại khiến cho xảy ra nhiều chuyện như thế?? Đồ đệ của Gandof đến bây giờ vẫn còn sống mấy người, thiếu ta một người cũng không ít, thêm ta một người cũng không nhiều lắm ...Tại sao hết lần này này tới lần khác ta lại gặp phiền toái lớn như vậy?"
Raymond bá tước đột nhiên cười lạnh một tiếng chỉ vào bộ ma pháp sư trường bào mà Đỗ Duy đang mặc: "Chỉ là vì bộ áo choàng mà ngươi đang mặc trên người!"