Hoàn thành được một nhiệm vu lớn nên Đồng Đồng cùng Hạ An Thiển có thể nghỉ ngơi một tháng. Vốn tưởng mọi thứ đều tốt đẹp, lặng lẽ trôi qua một tháng. Thật không ngờ, đến ngày thứ ba ở Luân Đôn, một tin tức chấn động muốn nổ tung cả thành phố Luân Đôn.
Sáng sớm, Hạ An Thiển còn đang ngủ thì chuông cửa không ngừng kêu to. Hạ An Thiển vẫn còn đang nằm trong ổ chăn dày bò ra và đi mở cửa thì bị dội ngay một trận thét chói tai “Hạ An Thiển chết tiệt! Bạn tạo ra scandal rồi! Bạn tạo ra scandal lớn rồi!”
“Shit! Bị thần kinh à! Cái gì mà scandal, con trai mình còn đang ở nhà, đừng có làm hư con trẻ!” Một mặt Hạ An Thiển nói thế nhưng lại rất sốt ruột đoạt lấy tờ báo trên tay An Khả Nhi.
Nhưng khi tờ báo xuất hiện trước mắt, cả bầu trời như sụp đổ, như giáng mạnh một cú vào cô.
Cả hô hấp cô cũng gần như quên mất! Chết tiệt, chết hết đi! Sao có tấm hình trần trụi của cô ở đây? Hơn nữa cô chỉ một lần quan hệ nam nữ vào năm năm trước!??
An Khả Nhi nhìn bộ dạng của cô, hai mắt híp lại, tiến tới một bước nắm áo cô “Mau thành thật khai báo đi Hạ An Thiển! Nói mau, bạn bị tên đàn ông nào chơi?”
Hạ An Thiển đau đầu vỗ vỗ vào gáy, túm lấy cô bạn “Là năm năm trước đó! Cái đêm mây mưa duy nhất ấy đấy!”
An Khả Nhi chậm chạp phản ứng, vỗ vỗ vào đầu, sau đấy mới nhớ ra “Nhớ rồi! Trời ạ! Bạn từ sớm đã bị thằng đàn ông đó tính kế, hiện tại trở thành tin sốt dẻo khiến mọi người ở Luân Đôn đều biết! Hạ An Thiển, bạn xong đời rồi!”
Âm thanh cao vút của An Khả Nhi khiến cho một đứa trẻ ngủ mê mệt như Đồng Đồng cũng giật mình tỉnh giấc, đôi mắt còn nhập nhèm từ trên lầu đi xuống, thấy Khả Nhi liền buông một câu châm chọc “An Khả Nhi, cô giống heo quá! Cô quả thật ăn quá nhiều, thật khó đỡ!”
Hạ An Thiển chậm chạp nhớ đến một việc, lập tức đứng lên đem tờ báo giải trí vội vàng ném vào cái giỏ nằm ở đằng xa mà lấy lòng Đồng Đồng “Đồng Đồng, mẹ đói bụng, mẹ muốn ăn sáng, cho nên…. Cho nên….”
Đồng Đồng không nói gì, đứng nguyên tại chỗ, khoanh tay lại, cặp mắt ngây thơ mở to triệt để xem xét vấn đề trước mắt của hai người phụ nữ đồng thời nhìn vào cái giỏ rác.
Bỗng nhiên cậu bé bước nhanh tới trước, Hạ An Thiển định ngăn cản nhưng cậu dùng ánh mắt có thể giết người trừng mắt cô, cô chỉ còn biết lùi lại đứng yên tại chỗ.
Đồng Đồng cúi xuống nhặt tờ báo lên, cặp mắt nhìn vào tấm ảnh lõa lồ trên mặt báo, tròng mắt đột nhiên phát lạnh, cậu nhận ra thân hình cánh bướm hồng hào này, nhất định là mẹ!
Mẹ cậu rốt cuộc có chuyện gì giấu cậu? Hơn nữa đạt đến trình độ bị đưa lên báo thế này? Cậu tiến lên nhìn An Khả Nhi “Bà cô heo kia, con biết cô là cô gái xinh đẹp nhất thế giới lại là một người phụ nữ tốt, cô sẽ không khi dễ trẻ con, càng không lừa gạt trẻ con!”
An Khả Nhi thống khổ nhìn Hạ An Thiển, bộ dáng rất khó coi.
Đồng Đồng càng tới gần, cô càng thống khổ, mãi sau đó mới đưa hai tay lên “Ôi! Đồng Đồng bảo bối, cô đầu hàng a! Cô không thể nói dối sao?”
“Vâng!” Đồng Đồng khoanh tay lại, nhíu mày, ung dung nhìn An Khả Nhi mà chờ đợi đáp án.
An Khả Nhi cắn môi, dùng ánh mắt có thể giết người hướng vào Hạ An Thiển mà gằn từng tiếng nói “Mẹ con của năm năm trước lựa đúng thời điểm mà trộm con, người bị ăn trộm chụp hình được. Nhưng chẳng biết ai thiếu đạo đức đến mức tung tin lên báo vậy không biết?”