“Nhóc con, em làm cái gì cũng không chạy khỏi đôi mắt của tôi!” Tạ Thư Dật miệng tuy rằng mang mùi thuốc súng, nhưng vẫn không ngăn được ý cười khoái trá.
Tạ Hải Nhạc tựa như một tên trộm bị bắt quả tang, trong lòng xấu hổ muốn chết.
“Em nghĩ rằng tôi là người có thể tùy tiện để cho người khác nhìn lung tung hay sao?” Tâm tình Tạ Thư Dật giờ này đang phi thường sung sướng.
“Tôi không có nhìn anh lung tung! Nhìn một có tí xíu, nãy giờ anh cũng không có thiếu mất cái gì!” Tạ Hải Nhạc không nhịn được liếc xéo hắn, thật đúng là một tên cuồng tự đại, hắn cho mình là ai chứ, xem hai mắt cũng không được.
“Rõ ràng đang nhìn lung tung!” Trong lòng Tạ Thư Dật rõ ràng vô cùng hưởng thụ sự chú ý của Hải Nhạc đối với hắn, nha đầu này, cuối cùng cũng biết chú ý đến hắn. Hắn không nhịn được lại muốn trêu cợt cô, “Có phải em cảm thấy rằng, kỳ thật tôi còn đẹp hơn quảng cáo em quay hay không? Nếu không vì sao không nhìn quảng cáo của em, quay sang nhìn tôi làm gì?”
Tạ Hải Nhạc bị hắn nói đỏ bừng cả khuôn mặt, thật đúng là, siêu cấp cuồng tự kỷ tự đại. “Chẳng lẽ, tôi thì không thể nhìn anh sao? Nhìn anh vài lần, cũng chẳng có ý nghĩa gì, con người ta có hai con mắt, chính là dùng để nhìn vật nhìn người a! Ít ba hoa!” Tạ Hải Nhạc cố gắng tự che dấu.
Tạ Thư Dật quay sang cô, sau đó, mở trừng hai mắt, nói: “Chờ tôi xem hết quảng cáo này, tôi lại đến chỉnh em sau.” Tạ Hải Nhạc đang muốn phản bác, cửa bị đẩy ra.
“Nhạc Nhạc, em còn đang giận chị à?” Trì Hải Hoan nói xong, thấy Tạ Thư Dật ngồi bên bàn học, cô ngây ngẩn cả người.
Hải Nhạc vội vàng đứng lên, nói: “Đâu có, sao em lại giận chị hai chứ? Chị hai đừng suy nghĩ nhiều.”
“Chuyện gì thế? Em nói Nhạc Nhạc đang giận em?” Tạ Thư Dật nhìn Trì Hải Hoan một cái.
“A, không có gì ạ.” Trì Hải Hoan “bùm” một phát liền đỏ mặt, “Uhm… Anh Thư Dật, anh đang ở chỗ Hải Nhạc làm cái gì?”
Cô thành công chuyển đề tài về trên người Tạ Thư Dật.
“Anh sang đây xem quảng cáo em với Hải Nhạc quay.” Tạ Thư Dật nói.
“A? Em xem với.” Trì Hải Hoan ngồi xuống bên cạnh em gái.
“Để anh bật lại từ đầu đi, xem chung.” Tạ Thư Dật nói.
Sau khi xem xong, Tạ Thư Dật nói: “Cái quảng cáo này mà phát ra, chocolate của Dove sẽ bị bán sạch sẽ cho xem.”
“Thật không? Tốt vậy sao?” Tạ Hải Nhạc vui mừng hỏi.
Tạ Thư Dật hừ lạnh một tiếng: “Anh đâu có nói em có tốt bao nhiêu gì đâu chứ, anh cảm thấy Hải Hoan quay hay hơn em nhiều.” Thật đúng là đáng giận, cô ở trong quảng cáo, yêu đương thắm thiết anh anh em em với Thường Hàn miết, luôn dùng cái loại ánh mắt thâm tình vô hạn kia mà ngây ngốc nhìn Thường Hàn, khỏi phải nói hắn xem mà chướng mắt đến cỡ nào.
“Anh…!” Hải Nhạc bị hắn chê bai, quyệt miệng ngồi một chỗ.
Hải Hoan vừa nghe hắn nói như vậy, trong lòng ngọt như đường phèn.
“Anh Thư Dật, em còn phải cám ơn anh cho em cơ hội đi thử sức này nữa mà.” Cô ngọt ngào nói.
“Không cần đâu.” Tạ Thư Dật thản nhiên nói.
Thật là con nhóc ngốc nghếch, tưởng hắn cho cô cơ hội thật sao, hắn chỉ không muốn đề cho Thường Hàn chạm vào Hải Nhạc mà thôi, bằng không, hắn mới lười quản cô là Trì Hải Hoan hay là Trì Hải Hỉ thì có.
Hắn liếc Hải Nhạc một cái, nha đầu kia đang ngồi giận dỗi nữa rồi, cho cô giận đi, trong lòng hắn cũng đang bực bội đây, với Thường Hàn thì ngọt ngào đầm ấm như vậy, mà lại chưa từng như vậy liếc xem hắn một cái! Đáng giận! Chìm trong cơn tức hắn cũng không nghĩ đây chỉ là một cái quảng cáo mà thôi, thật là một tên nam nhân thích chìm trong biển dấm chua không phân rõ đông tây nam bắc a! Aizzzz. “Hai người các em trò chuyện đi, anh đi đây, ngủ ngon.” Tạ Thư Dật đứng dậy rời đi.
“Tức chết mà! Tức chết mà! Thối Tạ Thư Dật! Nát Tạ Thư Dật!” Tạ Hải Nhạc tức giận cầm lấy gối đầu đập xuống giường “bình bịch”, giống như đó chính là Tạ Thư Dật vậy.
“Aizzz, có gì mà tức giận, anh ấy cũng chỉ đùa chơi cho vui thôi, chị làm sao có thể diễn tốt hơn em chứ?” Trì Hải Hoan an ủi em gái.
“Em không phải bởi vì cái đó.” Tạ Hải Nhạc nói.
Không phải vì cái đó, thì là vì cái gì? Cô ngơ ngác suy nghĩ, không được Tạ Thư Dật khen, trong lòng cô buồn bực muốn chết.
“Thế thì bởi vì sao? Là vì chị phải không, còn đang giận chị à?” Hải Hoan hỏi.
“Không có chị hai, đừng suy nghĩ nhiều.” Hải Nhạc vội vàng trấn an chị tớ.
Trì Hải Hoan nhìn em gái, nói: “Lúc nãy tức giận với em, là chị không tốt, xin lỗi em, chị thừa nhận, chị thích anh Thư Dật.”
“Thật ư?” Hải Nhạc ngẩn người, cho dù cô đã có thể hiểu được rõ ràng, nhưng mà, từ trong chính miệng chị nói ra, cô vẫn cảm thấy hơi khiếp sợ một chút.
Trì Hải Hoan gật đầu: “Đúng vậy, chị thích anh ấy, em biết không? Lần đầu tiên chị gặp anh ấy thì anh ấy đã hôn chị rồi.”
“Cái gì? Lần đầu tiên gặp nhau, hắn hôn chị?” Lòng Hải Nhạc trầm xuống, chìm đến đáy nước.
Trì Hải Hoan tiếp tục gật gật đầu: “Chắc là, ngay tại một khắc này, chị đã thích anh ấy rồi, kỳ thật, chị biết rõ anh có chút hoa tâm, tuy rằng anh ấy hôn chị, nhưng mà chị nghĩ, anh ấy chưa chắc sẽ yêu chị, bên cạnh anh ấy có nhiều cô gái như vậy, nghe nói những cô gái cùng với anh ấy, không chỉ có một người, nhưng mà, chị lại vẫn lún sâu xuống, Hải Nhạc, em phải giúp chị, em phải giúp chị!” Trì Hải Hoan bỗng nhiên rơi nước mắt.
Tạ Hải Nhạc cảm thấy tay chân một trận lạnh lẽo, xem ra, chị hai đối với Tạ Thư Dật, thật sự đến mức vô cùng chân thành rồi. “Giúp chị? Chị muốn em giúp chị thế nào?” Cô vô thố hỏi, trong lòng cũng dâng lên một nỗi sợ hãi vô cớ, chị hai, sẽ bảo cô giúp chị như thế nào đây?