Edit: minhminh
Beta: cà chua
_________
Sơ Lê mới vừa bước vào cửa nhà, một đạo âm thanh chua ngoa đã tràn vào lỗ tai.
Cô thấy thím họ ngồi trên sofa trong phòng khách, trên mặt bàn trà có không ít vỏ hoa quả. Thím họ ăn xong quả anh đào cuối cùng, chép miệng nói:" hazzz, em cũng không tính hỏi chị vay tiền, nhưng đây không phải là do em không có biện pháp sao? Thuần Nhi muốn học hành, lại còn phải tìm lớp phụ đạo, nên hôm nay em mới đến hỏi chị chồng vay tiền, tất cả cũng chỉ vì con vì cái.
Sơ Lê đổi xong giày, thấp giọng:" Mẹ, con đã về".
"Lê Lê đã về à, muộn như vậy mới về, chắc không phải là trốn đi chơi cùng bạn học nam đi".
Thím họ liếc Sơ Lê một cái, không có chút ý tốt nào nói mát.
Sơ Lê mấp máy môi, tính tình tốt đáp lại: "Không có".
Thím họ hướng tầm mắt sắc bén khinh miệt coi là cô cãi biến, phảng phất coi cô như một loại hàng hóa.
Sơ Lê ngẩn ra, chớp mất một cái, thoáng chốc thất thần. Cô nhớ năm ấy cha mẹ qua đời, thím họ cũng dùng ánh mắt này mà nhìn sắc mặt tái nhợt của mình chằm chằm, hư tình giả ý buông lời an ủi, chờ tang lễ kết thúc rồi lấy ra sổ sách như đã có kế hoạch mấy năm nay, sau đó dùng hỏa tốc mà chiếm nhà cô, thuận tiện bán cô cho Trần Dã.
Bây giờ nhìn lại, đón chắc hồi đó thím họ lấy ra sổ sách hơn phân nửa là giả.
Mấy năm gần đây, thím nhỏ thường thường đến cửa tiệm chiếm tiện nghi,
tay không đi tới mà thắng lợi trở về, lợi dụng bố mẹ Sơ Lê tính tình tốt lại thật thà lương thiện, cướp đoạt không ít thứ tốt về nhà.
(minh: không muốn mọi người tụt cảm xúc nhưng không nhịn đc, đờ mờ trên thế giới vẫn còn cái thể loại người như thím họ này sao???)
Thím họ nhìn Sơ Lê, trong lòng có thêm một trận tính toán. Như thế nào mà hai cái người tàn phế kia lại sinh ra được một tiểu nữ xinh đẹp như vậy? Mắt đen nhánh, da vừa trắng lại vừa mịn.
"Mỹ Lan, thời điểm nhà chị năm đó chỉ có bốn bức tường, em lại luôn giúp đỡ hết sức, chạy đi chạy lại làm đủ mọi việc. Tay trái của chị lại không tốt, em đủ mọi việc lớn bé đều ra thật nhiều sức lực. Giờ nhà chị đã tốt, nhà em lại khó khăn, chị cũng nên ra tay giúp đỡ a".
Sơ Lê thừa biết thím nhỏ có việc gì mà đến vay tiền. Thật sự là em họ muốn chuyển trường đến Thất Trung học mà thành tích lại không đủ, ý muốn là chạy tiền để mua xuất vào trường.
Đây chắc chắn là thím nhỏ không nói ra chuyện không vào được trường nên phải dùng tiền, mà hơn nữa nhân cơ hội này làm lố lên chút nhân tình.
Hứa Mĩ Lan trầm mặc một lát, bất kể mở miệng nói với thím nhỏ này của Sơ Lê đều cũng không được. Thấy mẹ định đồng ý, Sơ Lê liền nâng hai tròng mắt đen nhánh lên nhìn chằm chằm thím họ, mở miệng nói rõ ràng từng chữ một:" Thím nhỏ, hồi giáp tết chú phải đi bệnh viện giải phẫu, tiền này là do ba ba của con ứng ra, nếu đúng thì cái số tiền ngày ấy ắt hẳn là vẫn còn?"
Chú hồi đó còn nằm viện nửa tháng, ngày nào Sơ Lê cũng phải mang cơm qua đó.
Thím nhỏ sắc mặt lập tức trở nên khó coi, miễn cưỡng mà mỉm cười:" Con đây là đang nói cái gì vậy? Thím....."
Sơ Lê đánh gãy lời bà ta nói, ánh mắt trông thực sự thuần khiết:" Thím họ, con mỗi ngày đều có thói quen ghi sổ, nếu không thì thím hãy cứ mang sổ đó ra để tính nhanh, rồi chúng ta lại nói cái khác".
Thím nhỏ nghẹn một cục tức ở lồng ngực mà không thể đi xuống, Sơ Lê chỉ ngắn gon một câu nói mà đã hàm súc tất cả những gì sắc bén.
" A, chị chồng, thời gian không còn sớm em phải về nấu cơm cho Thuần Nhi ăn, phải về trước". Thím nhỏ sợ hãi chạy chối chết, sợ Sơ Lê thật sự sẽ đem sổ sách ra tính một lượt. Bà ta lúc đi còn không quên mang theo mấy cân trái cây nãy lấy ở tủ lạnh của Sơ gia.
Ra đến của lớn, bà ta xì một cái đầy khinh miệt, thanh âm nhục mạ thật là rất khó nghe.
Cái nhà này toàn loại đen đủi, hai người lớn tàn phế, con bé thì chó má,
còn trông cậy vào bà đây còn tiền, đồ bạch nhãn lang vô ơn, đồ nghèo kiết hủ lậu quỷ.
Trong phòng, Hứa Mĩ Lan có chút giật mình, con gái nói chuyện không sắc bén, tính thì hiền lành ngoan ngoãn như cục bông rất dễ nói chuyện, không nghĩ tới hôm nay lại cùng thím họ nói chuyện một cách vô cùng rõ ràng.
Để Lê Lê nói cũng khá tốt. Bà cũng không muốn cho mượn nhưng lại không tìm được lí do để từ chối.
Hôn sự của bà hồi đó là do thím của Sơ Lê giới thiệu.
Hứa Mĩ Lan mắc bệnh tim nghiêm trọng, tới nhiều năm cũng không có người chịu lấy bà, mãi sau mói nhận được lời giới thiệu, rồi kết hôn sinh con.
Sơ Lê thả cặp sách xuống, chớ chớ mắt hỏi::"Mẹ, anh hai về rồi sao? "
"Về rồi, đang ở trong phòng đấy".
"Con đi tìm anh hai nói mấy câu"
"Đi đi"
Sơ Lê đi qua hành lang không có âm thanh gì, đến trước cửa phòng Sơ nguyên gõ gõ ba cái rồi mới lễ phép cất tiếng chào:" Anh hai, anh có trong đó không? "
" Không có"
"........."
Sơ Lê nhẹ nhàng đẩy cửa vào chui vào nửa cái đầu:" Anh hai, em có chuyện muốn nói với anh".
Trong phòng sơn tường trắng có treo cái poster bộ xương khô, Sơ Nguyên lười biếng đeo tai nghe nằm trên giường, liếc nhìn cô bé thò vào nửa cái đầu ở ngoài cửa, vô tình nói:" Im miệng, đóng cửa cho kĩ, đi ra ngoài cho anh".
Từ nhỏ Sơ Lê đã có chút sợ anh trai, chỉ cần Sơ Nguyên xụ mặt là tạo ra bộ dáng siêu hung dữ, trên ấn đường cùng ngón tay cái có mấy vết sẹo lớn nhỏ trông uy phong lẫm liệt.
" Anh, hôm nay em trong thấy anh thu tiền bảo kê của mấy bạn học sinh"
"?" Mí mắt Sơ nguyên giật giật, giơ tay tháo tai nghe xuống, tầm mắt lạnh lùng chiếu tướng cái đầu của cô.
Sơ Sơ biết rằng anh trai không chỉ thu phí bảo kê mà còn giúp người khác đánh nhau để lấy tiền, rồi sẽ vì tiền mà đua xe cho bọn thiếu gia làm thú tiêu khiển.
Vì tiền để cô phẫu thuật, vì tiền giúp cô kiện tụng ly dị mà anh tự làm bản thân mình thương tích đầy người.
Đời này, cô sẽ không để Sơ Nguyên trải qua loại chuyện này thêm nữa.
Liếm máu trên lưỡi dao, biển lửa cầu sinh.
Sơ Nguyên dùng ánh mắt sắc bén nhìn cô một lát, xùy một cái cười ra tiếng:" Hôm nay anh không có đến Thất Trung".
Cứ vậy, em gái chỉ to mồm lừa người
" 300 đồng tiền"
".....Anh.... " Tự Sơ Nguyên cảm thấy bị nghẹn họng, nuốt ngược câu kia trở về.
Buổi chiều khi tan học, Sơ Nguyên trấn từ một tiểu tử mập mạp liền 300 đồng tiền, thật chẳng lẽ đúng là Sơ Lê gặp được?
Hắn đổi giọng, nói như truyền lệnh:" Việc này không được nói cho ba mẹ".
Sơ Lê gật gật đầu. Bất luận là chuyện gì, cô đều nói chuyện một cách chậm rì rì. " Được, ưm không nói".
Sơ Nguyên tuy thường ngày hung hăng đầy mặt, lúc nào cũng ra vẻ ta đây là cha thiên hạ, mẹ thiên nhiên nhưng ở trước mặt ba mẹ lại chăm chỉ thành thật làm một con trai thật ngoan, đến ngay cả hút thuốc cũng không dám cho bọn họ biết.
Sơ Nguyên hơi run chân, tay cầm máy chơi game, mí mắt rũ rũ chơi tiếp trò chơi đang dang dở.
Sơ Lê vẫn đứng cạnh cửa cùng anh buồn lời thương lượng:" Anh, về sau anh đừng làm việc này nữa được không?"
Sơ Nguyên thừ đầu đến cuối làm lơ không để ý đến cô.
"Anhhh".
Vẫn trầm mặc, không một tiếng động.
"Anh haiii"
Sơ Nguyên vẫn tiếp tục chơi game, coi cô như không khí mà hoàn toàn bỏ qua.
Sơ Lê gật đầu, làm như mình đã sang tỏ cái gì:" Được".
"???"
Sơ Lê đột nhiên A một tiếng, sau đó gọi lên, nhỏ giọng khóc nức nở.
Đến giờ Sơ Nguyên mới ngẩng đầu lên liếc nhìn cô"????????"
Hứa Mĩ Lan nghe tiếng con gái khóc, còn tưởng là hai anh em đánh nhau rồi. Bà chạy đến kéo con gái ở cửa phòng hỏi:" Con sao vậy?"
Sơ Lé xoa xoa đôi mắt ủy khuất:" Mẹ, anh hai đánh con".
Sơ Nguyên:?????????????
Sơ Lê sờ lên đầu của chính mình, dẩu miệng mặt đầy buồn bã:" bởi vì anh không cho con nói với mẹ, buổi chiều khi đi học về, anh chặn đường bạn học đòi tiền bảo kê".
Sơ Nguyên: "..........."
Dù sao đời này, Sơ Lê sẽ quyết không giúp anh hai giấu diếm làm điều xấu, cư nhiên mà trở thành đồng lõa.
Hứa Mĩ Lan biểu tình chau mày, giọng nói có vẻ thất vọng: " Sơ Nguyên, mẹ đã dạy con không được khi dễ bạn học".
Sơ Nguyên miễn cưỡng lấp đầy một bụng lửa giận, sau khi giải thích một mạch với Hứa Mĩ Lan xong, nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống, nói:" Lê Lê, rảnh rỗi anh sẽ cho em trải nghiệm cái gì gọi là "đòn hiểm của xã hội chủ nghĩa".
Sơ Lê hít hít cái mũi, vừa định mở miệng gọi mẹ tiến vào thì bị Sơ Nguyên lanh tay lẹ mắt che kín miệng lại.
Sơ Nguyên nghiến răng nghiến lợi:" Em mau đem cái miệng ngậm lại".
Sơ Lê ai oán thán một tiếng:" Không được, có ai chịu nghe lời em đâu".
***
Ngày hôm sau đi học lại là một ngày trời trong xanh nắng rực rỡ. Ánh mặt trời ấm áp, làm tan hết thảy sương mù để lại một mùi hương thanh lãnh.
Bóng cây loang lổ đổ trên vách tường chạy dọc theo dãy phòng học, dây thường xuân xanh non quấn lại với nhau leo cao đến nửa bức tường.
Sơ Lê từ trong văn phòng điền xong bảng trợ cấp cho học sinh có hoàn cảnh khó khăn, đi về phòng học thì thuận tiện đem giúp giáo viên một chồng bài tập cao cao, đi đến cạnh cửa liền bị một nhóm học sinh lấp kín không vào được.
Vây quanh cửa lớp Nhất ban là một nhóm học sinh vóc người cao cao gầy gầy. Vóc dáng Trần Dã rất cao, rất nổi bật: tóc ngắn sạch sẽ mềm mại, sườn mặt quạnh quẽ tinh sảo, cần cổ thon dài, vai rộng eo hẹp, đứng dưới anh mặt trời làm hắn như tỏa sáng.
Cổ Trần Dã treo một cái vòng lấp lánh như muốn sáng lên, nổi bật là viên đá quý màu lam, nhìn là biết có giá trị xa xỉ. Chàng trai cao gầy múa trên tay cái bật lửa, hất cằm, ánh mắt kiêu ngạo: "Hứa Lương Châu đang ở đâu"
Phía sau Trần Dã có mấy tên so tuổi tác thì không kém hắn quá nhiều, tất cả đều là phú nhị đại ăn trơi trác táng cuồng vọng, đã hướng đến ai thì liền khiến kẻ đó sống không bằng chết.
Nhất ban yên tĩnh như ve sầu mùa đông, không ai dám lên tiếng, cũng không có ý định dây vào hai vị đại ma vương này của Thất Trung mà chịu trận.
Trong phòng học phát ra hai tiếng chói tai, Hứa Lương Châu tóc bảy màu xuất hiện trước cửa phòng học, bộ dáng lúc này là lãnh đạm bạc tình, chời nhẹ nhàng:" Cậu là ai? "
Trần Dã lạnh lùng bật cười: " Tôi là Trần Dã, cũng chính là cha mẹ của cậu, đã nghe rõ chưa? "
Hôm trước ở sân bóng, Hứa Lương Châu đá phải chân Thời Gia Lễ, còn mắng hắn là phế vật, Trần Dã đã mười phần không thoải mái.
Hắn không nói gì, Hứa Lương Châu còn tưởng tính tình hắn tốt quá? Chỉ là thể loại đèn đã cạn dầu?
Hai thiếu niên tướng mạo xuất sắc đối chọi gay gắt, tưởng chừng một giây nữa thôi là sẽ xông vào đánh nhau.
Nói tưởng chừng nhưng lại là xông vào đánh nhau thật...
Vốn dĩ Sơ Lê muốn né đi một chút cơ mà lạo không kịp, Trần Dã đã lao vào đánh nhau rồi, cửa lớp hóa thành một mảnh hỗn loạn.
Sơ Lê không may bị đẩy về phía trước, thế nào mà đúng lúc va phải khuỷu tay Trần Dã, đụng trúng bả vai. Sức cánh tay của thiếu niên vô cùng lớn, lại đem hết sức lực cho cuộc bạo loạn lần này, kết quả là trực tiếp K.O Sơ Lê ngay trên mặt đất.
Đùng một tiếng, đầu Sơ Lê đụng phải khung cửa, cô mặt mày trắng bệch, sách bài tập trong ngực rơi tứ tung trên mặt đất. Cô cúi đầu che cái trán, mắt tức thời không thể mở ra được.
Trần Dã lập tức sửng sốt, không nghĩ tới thế nào mà lại va phải cô.
Đám người cãi cọ ồn ào lập tức liền an tĩnh.
Hai mắt Sơ Lê ứa nước, hai đầu gối khép lại ngồi sát mép tường, đầu chôn ở hai chân, mới nức nở một tiếng liền không còn bất cứ âm thanh nào nữa.
Trần Dã biết sức mạnh hắn là bao nhiêu, nhưng thực sự hắn không cố ý làm cô bị thương.
"Này, ngẩng lên một chút, chắc không phải bị va làm đầu óc hỏng luôn rồi chứ?"
"Chắc cô ấy....không việc gì đâu a.. "
" Mà cô bạn này xuất hiện ở đây từ khi nào vậy? "
" Mẹ nó, Trần Dã thật tàn nhẫn, nam nữ đều đánh"
Trần Dã bị xì xào bàn tán, lỗ tai khó chịu, mà trong lòng lại càng khó chịu hơn. Hắn ngồi xổm xuống, tay chạm mặt Sơ Lê khẽ nâng lên:" Nâng mặt lên để tôi xem"
Sơ Lê coi như không nghe thấy, thân hình nửa ngồi xổm vẫn cúi gằm mặt không nhúc nhích.
Thần sắc Trần Dã âm trầm, ngón tay cưỡng chế nâng mặt Sơ Lê lên xem xét. Khuôn mặt trắng bệch yêu kiều, nơi thái dương đang hồng hồng.
Sơ Lê đôi mắt phiếm nước, chóp mũi hồng hồng, nhìn có điểm kiều diễm.
Trần Dã mấp máy khóe môi, thanh âm phát ra như là không phải của hắn:" Có đau hay không? "
Sơ Lê cắn môi không lên tiếng, quay mặt đi, sau đó chậm rãi đứng dạy rồi cúi nhặt đống vở bài tập, từ đầu đến cuối đều không có trả lời.
Hứa Lương Châu nửa dựa vào cửa lớp, câu môi cười cười nói mát:" Vừa mới bị đụng một phát kêu vang như vậy, có phải là cậu bị điếc hay không?"
Có thể không đau hay sao?
Trần Dã đầy một bụng hỏa nộ mà không có chỗ phát, giận tím mặt, trừng trừng đôi mắt hung thần ác sát nhìn hắn:" Ông đây cmn không có hỏi cậu".
Bóng dáng Sơ Lê đơn bạc, bả vai gầy ốm, Trần Dã nhìn cô không nói một lời mà hướng phòng học trốn đi, lòng hừ lạnh một tiếng, động tác lạnh băng mà hữu lực trấn ấp vai cô lại không cho đi, trong lòng không khỏi có chút sốt ruột, không kiên nhẫn nói:" Cậu thật là người không có lễ phép, người khác hỏi còn chưa trả lời, chạy cái gì mà chạy?"
Ánh mắt Sơ Lê chuyển qua đối mặt hắn, âm thanh nhỏ nhẹ mềm mại:" Đau".
"Trần Dã, tôi đau".
___________hết chương 5_____________
Tác giả có lời muốn nói: Trần Dã, cmn, muốn rớt cả tim.
Tiểu Lê Lê, chúng ta ở đây, muội là đáng yêu nhất!!!!!
..........
****
Minhminh có lời muốn nói: Cả nhà cứ từ từ, tình tiết về sau sẽ không khiến mọi người thất vọng. Mong các bạn sẽ ủng hộ chúng mình nhiều nhiều. I love u 30000000
( Nhớ vote nha~)