Sơ Lê thật sự rất sợ đau, cơ thể cô vốn yếu ớt mỏng manh lại thêm tính nhút nhát.
"Sao tôi lại đánh em?" Trần Dã lôi cô từ trong đống chăn ra, nhíu mày hít hít thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người cô.
Sơ Lê mềm như lụa dán chặt trên người hắn, đầu óc đã có chút tỉnh táo nhưng vẫn còn men rượu nên lá gan lại phồng hơn so với ngày thường gấp bội lần, không câu nệ cũng không rụt rè sợ hãi mà tay ôm cổ ngồi trên đùi hắn, một hai bắt hắn phải ôm mình cho bằng được.
Sơ Lê biến thành cái băng keo dính người thật chắc, thích cọ qua cọ lại mặt hắn, miệng cứ lèm bèm: "Anh vừa mới quăng ngã em!"
Trần Dã nhếch khóe miệng, nhẹ giọng cười: "Vậy sao? Em có đau không?"
Sơ Lê nghĩ nghĩ, lắc đầu xong lại gật đầu. Thật sự thì chẳng đau tẹo nào. Cô cắn môi, đôi mắt sáng ngời ngập nước giống như đôi ngọc thủy tinh: "Đau chứ, đau chết đi được ấy. Anh thấy em sắp khóc luôn rồi không!? Em thật đáng thương quá đi, đã bị anh mắng lại còn bị hành hung nữa."
Trần Dã đã từng thấy vẻ mặt đểu giả lươn lẹo của cô nên cũng không có nhiều cảm xúc. Đầu ngón tay lạnh như băng hơi chọt chọt gương mặt mềm mại, trên mặt nở nụ cười nhu hòa: "Đã biết tôi không vui còn cố tình giữ bọn họ tới muộn như vậy."
Sơ Lê sao có thể quên thật chứ.
Cô biết vô cùng rõ nữa là, Trần Dã cực kì ghét bị người khác làm phiền trong khoảng thời gian riêng tư của mình, nhất là bắt đầu từ khi cưới vợ, khoảng thời gian ấy trở thành cấm kị.
Các phương diện khác hắn làm rất tốt, trước mặt bạn bè cô thì ôn tồn nho nhã lễ độ, nụ cười như tắm trong gió xuân khiến người ta thoải mái cực kì.
Sơ Lê hiểu, nhưng hôm nay cô lại luyến tiếc, không muốn để hai người Tạ Mạn ra về. Cô kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp, sau đó cũng rất ít ra khỏi cửa, cũng ít gặp gỡ bạn bè hay đi xã giao, dường như bỏ luôn cả cuộc sống riêng của mình.
Cô đã một vài lần đi tìm Trần Dã khi hắn đi công tác, gặp được hắn rồi thì bị khuyên nhủ vài câu rồi bắt về nhà. Lúc Trần Dã khuyên nhủ người luôn dùng điệu bộ ôn hòa cùng vẻ mặt tươi cười khiến người khác không thể chối từ.
Trần Dã tỉ mỉ phân tích thiệt hơn một lần, giọng điệu ôn hòa: "Truyền thống nhà ta quả thật có chút cổ hủ, từ trước đến nay đàn ông đều không muốn nữ chủ nhân xuất đầu lộ diện trước mặt người khác."
Sơ Lê cúi đầu thật thấp: "Em tìm anh, cũng có thể không ra ngoài để người khác thấy mà."
Cứ như vậy, cô tìm hắn buổi sáng rồi chiều lại phải trở về, không có chuyện gì làm thì đi làm biên tập cho một trang wep nho nhỏ.
Không cần phải có lương cao, cô chỉ muốn làm cho cuộc sống mình thanh thản hơn, giống như những người công chức bình thường một chút.
Ở nhà làm sâu gạo một thười gian dài, dần dần ai cũng phải cảm thấy áp lực chứ không riêng gì cô, nói khó nghe hơn một chút là buồn đến chết lặng, thật sự có chút giống tự kỉ.
Trần Dã nở nụ cười không dễ phát hiện: "Tôi rất ít khi yêu cầu em bắt buộc phải làm một chuyện gì đó, em có thể làm bất cứ điều gì chỉ cần bản thân thấy vui. Nhưng tôi không cách nào đồng ý cho em đi làm.
Đúng rồi, hắn luôn dùng ngữ khí này nói chuyện khiến người khác không cách nào phản bác lại, chỉ một câu liền cắt đứt con đường của cô.
Trong lòng Sơ Lê có chút uất nghẹn, nhưng cô nhất định không có gan chọc Trần Dã tức giận, liền để hắn thấy mình là người lòng dạ hẹp hòi, cố ý gây rối.
Cô thật không bao giờ nghĩ đến kì thực Trần Dã đã nhìn thấu mình từ lâu.
Cô bắt lấy tay Trần Dã ủ rũ cụp đuôi, "Ài", cô thở dài, nguyện ý làm con rùa đen rụt đầu: "Em mệt rồi."
Trần Dã đỡ eo cô: "Em chính là muốn chọc tôi tụt hứng mới vui có đúng không?"
Đã không tính sổ chuyện uống rượu rồi lại còn mè nheo, dám ngồi dưới mí mắt hắn làm càn.
Sơ Lê không muốn tiếp tục chủ đề này nữa nhưng người đàn ông này vẫn không tha, cô tình ngồi bên tai cô không dứt lời, muốn cô bị phiền chết.
Cô cắn môi dưới, không rên lấy một tiếng.
"Sao em không giữ họ đến đêm, sau đó để họ ngủ lại đây luôn đi, hoặc cùng em ngủ cũng được." Trần Dã nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nõn của cô, chậm rãi nhả từng câu từng chữ, ngữ khí tuy bình thường nhưng vào tai Sơ Lê chính là cái móc câu cá móc mỉa người khác.
Cô gái nhỏ không vui ngẩng mặt lên nhìn hắn, cảm nhận được nụ cười của người đàn ông này mang theo mười phần dối trá cùng châm chọc
Sơ Lê vẫn là cô gái hai mươi tuổi trẻ người non dạ, không biết kìm nén cảm xúc. Bị Trần Dã khi dễ cô cũng không phải quả hồng mềm mặc cho người ta nhào thế nào thì nhào, nắn thế nào thì nắn.
Lúc này cô ghét bỏ Trần Dã phiền phức, nhịn không được nói hắn thật phiền, bằng tiếng địa phương.
Ngôn ngữ cô nói có chút khó hiểu nhưng giọng nói vừa trong lại vừa mềm, lúc mắng chửi người cũng có chút...mềm mại đáng yêu.
Trần Dã là người sinh ra và lớn lên ở phương bắc, đương nhiên không hiểu cô vừa nói loại ngôn ngữ gì nhưng cũng có thể đoán được một tràng ngôn ngữ ấy bậy bạ đó không có gì tốt đẹp.
"Em mắng tôi?"
Sơ Lê giả ngu: "Đâu có, sao có thể chứ?"
Trần Dã cười cười, cũng không tức giận: "Vừa mắng cái gì?"
Đôi mắt Sơ Lê sáng ngời như chứa đựng muôn vàn ngôi sao trong đó, cô ôm cổ Trần Dã, ngọt ngào hôn hắn hai miếng, đắc ý: "Không phải mắng chửi anh nha, em là đang khen anh thông minh hiểu biết, lời nói thì thông tình đạt lý, khiến người khác cảm phục."
Trần Dã không tin lấy một chữ cô vừa nói.
Cô gái nhỏ ngồi quỳ trên đùi hắn, bộ dáng ngước cằm nói chuyện mang vẻ đắc ý ngợp trời, nếu đằng sau có cái đuôi thì chắc giờ này nó đang vểnh lên trời vẫy vẫy.
Sơ Lê che miệng cười: "Không tin em nói lại cho anh nghe."
Trần Dã cười lạnh hai tiếng, giữ chặt không cho cô gái đang ngồi trên đùi mình náo loạn nữa: "Tôi thấy đúng là em đang tìm đòn."
Men rượu thao túng độ lớn của gan người, uống rượu vào là lá gan lại nở ra gấp ba bốn lần."
Sơ Lê đúng thật là đã say mèm rồi, nếu không sao có thể kìm nén được nội tâm bất an sợ hãi của mình mà hành động như vậy cơ chứ?
Sơ Lê nhổm lên ghé vào tai hắn thầm thì: "Em cảm thấy anh..."
"Tôi làm sao?"
Sơ Lê cắn cằm hắn, bàn tay vuốt loạn khuôn mặt cương nghị tinh xảo, vừa phong tình lại rất có mị lực, cười điệu cười hề hề ngốc nghếch: "Em thấy anh là người trong ngoài bất nhất*."
(*Trong ngoài không giống nhau, bên trong suy nghĩ một đằng ngoài miệng nói một nẻo)
Trần Dã ngẩn người, ngay sau đó hỏi lại: "Còn có chuyện như vậy sao?"
Sơ Lê thật sự hận chết cái giọng điệu giả nai này. Kết hôn cùng hắn một thời gian cô đã phát hiện người chồng này của mình có chút không đúng.
Hình tượng thành thục ổn trọng kia, là GIẢ.
Còn người tính toán chi ly, lại còn hay ghi thù kia mới thật sự là hắn.
Hắn cũng không phải là người thiện lương, không rộng lượng, cũng không ôn nhu, tại sao lại phải ngụy trang trước mặt người khác như vậy? Cô đã nghĩ rất lâu rất lâu cũng không ra, người cẩn thận như hắn, tại sao lại cưới cô?
"Anh thật là!", sau đó cô tự nhiên khóc hu hu, nước mắt liên tục chảy ra từ khóe mắt, có thể tạo thành một con suối nhỏ luôn rồi.
Trần Dã vô cùng bất đắc dĩ: "Này này, em lại làm sao vậy?"
Sơ Lê chôn mặt trong ngực hắn: "Anh đừng nói chuyện với em nữa, em mệt rồi, muốn đi ngủ."
Cô chỉ đang sợ hãi, sợ nếu nói thêm một lúc nữa sẽ không kìm được mà nói thích hắn.
Trần Dã cũng không tiếp tục gặng hỏi nữa.
*
Hôm sau tỉnh dậy, đầu cô đau như muốn nổ tung, có cảm giác mình sắp phải gánh hậu quả gì đó không nhỏ.
Trên người cô chỉ mặc một cái áo ngủ hai dây, buổi sáng mới ngủ dậy nên còn se lạnh, cô quyết định buông thả bản thân ngồi ngốc trên giường thêm vài phút nữa. Tối qua uống tuy có chút mơ mạng nhưng từng cử chỉ lời nói của mình cô đều nhớ rõ, ĐỀU NHỚ RÕ.
Cô thở dài, khuôn mặt vì cảm thấy xấu hổ mà nóng như thiêu như đốt. Tuy xấu hổ nhưng vẫn có chút tiếc nuối, nếu hôm qua mà dũng cảm một chút, dám nói hết cho hắn biết thì tốt rồi.
Sơ Lê cũng không biết chính mình đang tự thừa nhận, rằng mình khao khát một hôn nhân bình thường, gia đình bình thường đến muốn phát điên.
Cô rất muốn có một đứa con của riêng mình, nhưng mỗi lần thân mật Trần Dã đều làm rất tốt biện pháp phòng ngừa, hiển nhiên là hắn không có cùng suy nghĩ với cô rồi.
...........................
_______to be continued... ______