Lúc đầu khi mới cưới, Trần Dã vẫn luôn cảm thấy cô vợ nhỏ của mình là một con mèo lười biếng, rất nhát gan, khi nói chuyện hơi lớn tiếng một chút cũng có thể dọa cô sợ đến nỗi tự nhốt mình vào trong ổ nhỏ. Mãi sau này mới phát hiện cô ấy cũng sẽ có lúc vươn móng vuốt ra, ở thời điểm hắn không phòng bị mà cào cho một phát thật đau.
Sau giờ trưa hôm ấy, dưới bóng râm một tán cây hắn đã tự quyết định nhất kiến chung tình* với cô gái đáng yêu kia, cô gái trông thì có vẻ hơi nhút nhát, nhỏ bé yếu ớt cần người ta che chở, vô cùng ngoan ngoãn.
(* Câu này quá quen thuộc rồi ha, nghĩa của nó là "vừa gặp đã yêu: "nhất" là một; "kiến" là gặp". Chú thích dành cho những bạn chưa hiểu.)
Thực tế cô quen kiểu bằng mặt không bằng lòng với người khác. Trần Dã rất hiểu cô, hắn giống như người ngoài cuộc nhìn cô lộ ra sự phản nghịch của mình, sau đó lại dùng đôi mắt ngập hơi nước nhìn người khác, trìu mến nhận lỗi.
Lần này Trần Dã nói chuyện với cô rất không khách khí. Nợ mới nợ cũ tích góp mấy ngày liền bây giờ thanh toán liền một lượt luôn. Cô chưa hiểu được đau đớn là gì nên mới lớn gan lớn mật một bước vượt qua Lôi Trì như vậy.
Sơ Lẻ sửng sốt rất lâu, trong lòng cảm thấy rất ủy khuất, rất muốn khóc ra. Từ lúc kết hôn cho đến giờ, người chồng không hẳn là quen biết này luôn chăm sóc cô, chưa bao giờ nói trắng ra những lời khiến người khác tổn thương như vậy.
Là hắn nói sai hay sao? Đâu có, không hề sai chút nào.
Trần Dã nhẹ nhà thay cô lau chút nước nơi khóe mắt, buồn cười hỏi: "Sao vậy, ủy khuất?"
Sơ Lê muốn lùi ra sau nhưng nghĩ lại, nếu cô làm như vậy nhất định sẽ chọc giận hắn vì thế cô cố ý nói hùa, lộ ra một nụ cười hơi khó coi: "Không có, anh nói không hề sai."
Giọng nói cô gái có hơi run nhẹ, bả vai cũng run lên, không giống dáng vẻ của người đang không cảm thấy sợ hãi.
Trần Dã nâng mông cô đặt lên đùi mình. Trừ phi ở trên giường, những nơi khác hắn rất ít kgi làm ra những động tác thân mật như vậy với cô, ôm cô trong ngực nói: "Khiến tôi hụt không ít tiền, hao không ít tâm tư"
Hắn ôn nhu vuốt mấy sợi tóc đang xõa trước mặt cô ra sau tai: "Hơn nữa Lê Lê là người tôi thương, tôi chưa bao giờ hỗi hận vì đã làm như vậy."
Sơ Lê nghĩ, có lẽ chính là như vậy.
Hôn nhân của bọn họ chính là một cuộc mua bán, mấy ngày nay cuộc sống quá thoải mái đã làm cô quên mất mình không được người ta cưới vào cửa một cách đường hoàng.
Sơ Lê ngửa mặt, cắn chặt môi, trong lòng rõ ràng vô cùng tổn thương nhưng vẫn miễn cưỡng bày ra vẻ rộng lượng không sao cả.
Cô hỏi: "Cho nên ý của anh là muốn tôi hầu hạ anh thật tốt sao?"
Trần Dã hôn cằm cô: "Thật thông minh! Cũng có thể hiểu là như vậy."
Hàm răng Sơ Lê phát run lên, Trần Dã đối tốt với cô cũng không phải là không cần đáp trả. Người đàn ông này trong sinh hoạt đều chiều theo ý cô, đối với cô trăm tốt ngàn tốt, mà thứ hắn muốn chính là được bồi thường gấp bội.
Cô cố gắng ôm cổ hắn, thân hình mảnh mai mềm như bông treo trên người hắn, hôn khóe miệng: "Tôi biết rồi."
Trần Dã cười như không cười nhìn cô gái nhỏ bé rúc trong ngực, hắn vẫn cảm thấy cô không hề nghe vào lời hắn nói, thậm chí cô còn không hiểu lí do làm hắn tức giận là từ đâu.
Lí do rất thật sự rất đơn giản, chính là Sơ Lê lại cứ làm những việc khiến cô bằng mặt mà không bằng lòng.
Tháng trước trên TV có một chương trình rất thịnh hành, những người tham gia đều khá trẻ, trung bình khoảng mười bảy tuổi.
Có thể tham gia gameshow tất nhiên nhan sắc của mỗi người đều không phải hạng tầm thường, trong đó rõ ràng cũng có người đã sử dụng qua dao kéo nhưng cũng có một số nam sinh tuy không chút trang điểm nhưng diện mạo vẫn khiến người ta lóa mắt.
Sơ Lê vốn dĩ chỉ nhìn qua một lần, sau này lại không thể kiềm lòng nổi mà cứ mê đắm không rời những nhan sắc ấy.
Đội trưởng đội thực tập sinh rấy không tồi, lúc cười rộ lên sẽ lộ ra hai lúm đồng tiền nhàn nhạt trông như ánh mặt trời đáng yêu. Họ hát nhảy đều rất tốt, lại có EQ cao, mỗi lần sau khi hát nhảy xong là lại cúi người cảm ơn các fan dưới khán đài.
Cứ như vậy, mấy cậu chàng thực tập sinh này được hoan nghênh nhiệt liệt cũng không phải điều kì lạ.
Sơ Lê không đu Idol, không thích xem văn nghệ cũng không thích phim Truyền hình, ấy vậy mà lần này lại mê say các thực tập sinh đến chết đi sống lại, máy tính điện thoại ipad đồng thời cày rank đủ thứ.
Thế còn chưa đã, cô còn to gan dám lấy điện thoại Trần Dã để cày phiếu bình chọn, cô thật dám chắc việc mình làm thần không biết quỷ không hay nhưng lại không biết rằng có chạy đằng trời cũng không thoát khỏi lòng bàn tay phật tổ, chỉ là phật tổ rộng lượng không để trong lòng mà thôi.
Hơn nữa, phật tổ nhà cô chính là người đầu tư cho cái chương trình gameshow đó:))
Người giới giải trí, đều là ngoạn ý.*
(*Đúng vậy, do mình nông cạn không hiểu câu này, cầu cao nhân ✋?)
Một tháng trôi qua rất mau, trận thi đấu này cuối cùng cũng đến chung kết, lòng nhiệt tình của Sơ Lê vẫn không giảm. Có lần Trần Dã đi công tác bề bất ngờ, bắt gặp cô đã hai ba giờ sáng rồi mà vẫn còn chưa ngủ, vẫn ngồi xem mê mệt tiết mục gameshow kia.
Dù ngáp không ngừng nghỉ, dùng hai mí mắt đánh nhau đến tơi bời khói lửa cô vẫn không nản chí, hai tay bất giác ôm chặt điều khiển TV có ý bảo vệ rõ ràng.
Trần Dã cởi áo khoác treo lên móc, đi tới gọi tên hai lần cô đều không nghe thấy.
Sắc mặt Trần Dã ngày càng không tốt, ý cười trên khóe mắt đã dối trá đến cực điểm. Hắn thay dép lê đi tơi bên người cô, rút điều khiển TV ra, lạnh giọng: "Còn không đi ngủ?"
Sơ Lê siêu siêu vẹo vẹo ngã vào lòng hắn, vẻ mặt mệt mỏi cực độ, ngáp vài cái kiên cường chống cơn buồn ngủ: "Em không buồn ngủ đâu, thật đấy."
Không buồn ngủ vì còn muốn xem tiếp chứ gì!
Trần Dã bật cười nguy hiểm, giọng nói nghe có vẻ "chẳng sao cả", vô cùng tự nhiên giống như chỉ thuận miệng mà hỏi thôi: "Thích hắn đến như vậy sao?"
Lúc này Sơ Lê đã rấy buồn ngủ, ý thức không còn tỉnh táo nữa, hai mí mắt mỏi nhừ, mơ màng nói thật lời trong lòng với Trần Dã: "Hắn đẹp lắm, cười lên ngọt ngào vô cùng, em rất thích."
Thiếu niên trong TV kia đúng là có nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời.
Trần Dã không hề do dự mà thẳng tay tắt luôn TV đi, âm thanh tạp nham trong phòng khách bỗng dưng im lặng đến đáng sợ.
Hắn ôm Sơ Lê về phòng, sắc mặt không một chút khác thường: "Ngủ."
Cô cọ cọ mấy cái trong lồng ngực hắn, cuối cùng tình yêu với mấy minh tinh kia đều không thắng nổi sức cản của chu công, đặt lưng lên giường chưa tới mười giây cô đã ngủ không biết trời trăng mây đất là gì.
(P/S: Miệng nói không cần nhưng thân thể vẫn rất thành thực ?)
Câu chuyện này xảy ra vào mùa đông năm ấy, vốn dĩ Sơ Lê là người có cuộc sống bị quản rất chặt, rất ít khi thức đêm, tự nhiên bốc đồng một lần khiến cơ thể không kịp thích ứng, đến sáng sớm hôm sau đã bắt đầu sốt nhẹ.
Trần dã dùng mu bàn tay thử độ ấm trên trán cô, cau mày, nhẹ nhàng vỗ vỗ má cô, giọng nỉ non rất dịu dàng: "Lê Lê."
Ở trong mơ, Sơ Lê giong như nghe thấy một giọng nói rất dịu dàng, cũng lại xa xôi, từng tiếng từng tiếng không ngừng gọi tên cô. Cô mệt nhọc mở mắt ra, đầu óc choáng váng, đầu nặng mắt hoa tay chân không chút sức lực.
Mở mắt ra lần nữa, cô vẫn thấy Trần Dã ở bên cạnh mình, theo bản năng đưa tay lên ôm lấy cổ hắn, giọng nói khàn khàn đầy mệt mỏi: "Em khó chịu."
Sắc mặt hắn lạnh nhạt: "Ai kêu em hôm qua thức cả đêm?"
Sơ Lê sợ hắn giận, cố gắng vươn người lên cắn nhẹ trên cằm hắn sau đó lại mất hết sức lực mà lùi lại về trong chăn, dạ dày cô hơi khó chịu: "Em muốn nôn."
Trần Dã rót cho cô một ly nước ấm uống trước, khẽ vuốt lưng cô: "Em uống chút nước ấm trước rồi ăn chút cháo, sau đó mớ uống thuốc được."
Sơ Lê rất rất không thích uống thuốc, vô cùng ghét mấy viên thuốc to đùng kia cho nên nếu có thể không uống cô sẽ tránh thật xa. Hiện tại cô đang có ý đồ làm nũng nhằm tránh khỏi kiếp nạn hôm nay, cô kéo tay áo hắn: "Em chỉ cần uống chút cháo là tốt rồi, sẽ không muốn nôn nữa."
Trần Dã cố tình không hiểu ý cô: "Ừ, chắc sẽ như vậy."
Cái đuôi sau lưng Sơ Lê đắc ý mà vểnh lên tận trời, xem ra việc cô sờ soạng làm nũng trần Dã vô cùng có hiệu quả, chỉ cần nói thêm mấy lời tỏ vẻ đáng thương nữa là ok, người đàn ông này rất dễ mềm lòng.
>/>
Trần Dã mang lên cháo trắng rau xanh cho cô.
Không mặn không nhạt, được nêm nếm rất vừa miệng.
Sơ Lê không có khẩu vị, ăn được non nửa chén liền buông xuống. Trần Dã cũng không miễn cưỡng cô, thu dọn nửa chén cháo còn thừa, rất tốt bụng hỏi: "Từ nay về sau có còn thích thức đêm nữa không?"
Sơ Lê ngồi ôm ly nước, ánh mắt giảo hoạt như nai con, tròng mắt đen nhánh đảo quanh hai vòng, quyết định đáp ứng trước để ứng phó hắn rồi sau này tính sau.
"Về sau em sẽ không thức đêm nữa."
Nghe vậy tâm trạng hắn cũng tốt lên: "Được rồi, nếu như em thật sự thích thực tập sinh kia thì ngày mai anh sẽ kêu trợ lý lấy về cho em một xấp chữ kí."
Sơ Lê mặt mày hớn hở, không bao lâu sau liền khôi phục bản tính tham lam của mình, khoa tay múa chân với hắn: "Em muốn có chữ kí trên album, còn có tạp chí nữa."
Trần Dã nhướng mày: "Được."
Sau đó bắt đầu đưa ra điều kiện: "Vậy em không được thích hắn ta như vậy nữa."
Không thể tiếp tục như bây giờ một lòng một dạ đặt lên người đàn ông khác, ngày ngày không màng cơm nước mà đội hắn lên đầu.
Sơ Lê cũng thuận miệng đồng ý, nhưng tất nhiên là sẽ không thực hiện như vậy rồi.
Sau khi sức khỏe tốt lên cô vẫn lại nghĩ mình sẽ may mắn, Trần Dã sẽ không thường xuyên về nhà, thỉnh thoảng thức đêm cũng sẽ không bị phát hiện.
Huống hồ gameshow này cũng chỉ còn nửa tháng nữa là kết thúc, thời điểm này cạnh tranh mấu chốt nhất sao cô có thể từ bỏ cho được?
Nam thần cần chúng ta.
Có thể là do Sơ Lê trời sinh vận may không tốt, đêm hôm diễn vòng chung kết, cô thức đến 12 giờ đêm thì đúng lúc Trần Dã về bắt được tại trận.
Lần này Trần Dã không còn ân cần ấm áp như lần trước nữa, sắc mặt u ám, ánh lửa nơi đáy mắt đang dần bùng lên.
Cô vô thức đứng lên, lắp bắp nói: "Em...em chỉ ra uống...uống miếng nước."
Nói dối một cách vụng về, diễn xuất phải gọi là giả trân một cục, căn bản là còn không lừa được con nít.
Trần Dã vừa ngậm điếu thuốc vừa cười lạnh, trầm mặc rất lâu vẫn không nói tiếng nào, dư quang khóe mắt thấy được động cô gái kia cầm điều khiển TV lén giấu đi.
"Em đã hứa với tôi như nào?"
Cô nói sẽ không xem hắn nữa, cũng không vì mấy người đó mà thức đêm nữa.
Trần Dã cảm thấy mình có chút thần kinh biến thái, một minh tinh nhỏ bé được lọt vào tầm mắt cô cũng khiến hắn giận đến phát điên, trong lồng ngực có gì đó rất không thoải mái nhưng hắn vẫn ép bản thân mình phải kiềm chế.
(Nói thầm nha, đừng cho Dã biết là vựa dấm nhà hắn đổ rồi)
Sơ Lê chột dạ không biết phải trả lời thế nào, cô không nghe lời Trần Dã, tự tiện làm theo ý mình cũng không phải một hai lần, mỗi lần đều tỏ ra đáng thương cầu xin hắn khoan dung, không phải chịu đau khổ liền không nhớ được bài học.
Trần Dã ép cô ngẩng mặt lên: "Lấy điều khiển TV ra, tắt."
Sơ Lê nước mắt lưng tròng nhìn hắn, nước mắt lấp lánh, tay nhẹ lay cánh tay hắn: "Rất nhanh là kết thúc rồi, em chỉ xem xếp hạng xong là đi ngủ liền."
Trần Dã nhìn cô làm nũng đáng thương lay lay tay áo mình, nội tâm không hề dao động. Giọng nói lạnh như băng, so với thời tiết tháng mười hai còn đáng sợ hơn: "Điều khiển. "
Sơ Lê dứt khoát lươn lẹo: "Em không thấy, em không biết nó ở nơi nào hết."
Trần Dã cười lạnh, muôn phần bọi phục khả năng nói dối không lừa được đám trẻ trâu của cô, mặc dù điệu khiển từ xa bị cô lộ liễu nhét dưới gối mà vẫn mặt không đỏ tim không loạn nhịp trợn mắt nói dối được.
Trần Dã tìm được niềm vui xoa nắn khuôn mặt mềm mại của cô, bàn tay hơi lạnh, khí tức trên người cũng lạnh, hoàn toàn đối lập với hình tường người đàn ông của gia đình ấm áp thường ngày.
Hắn uy hiếp bằng khuôn mặt không cảm xúc: "Tôi không muốn nói đến làn thứ ba."
Khí thế nghiêm túc, lạnh lùng khiến cô cảm thấy cả người đều không khỏe.
Sơ Lê bị ánh mắt hắn nhìn mà như bị điểm huyệt không thể động đậy. Vẫn là cô gái mới hơn hai mươi tuổi đầu chưa trải sự đời, không chịu nổi tần sóng áp bức cao như vậy, hai mắt đẫm nước vẫn còn muốn kiên cường gạt đi nước mắt.
Cô lẩm bẩm nói được.
Sơ Lê luôn cậy mạnh, chỉ ăn cứng không ăn mềm, ngươi mềm mỏng với cô thì chỉ sau hai ngày là cô liền vứt ngươi ra sau đầu.
Sơ Lê lục điều khiển giấu dưới gối sofa ra, ấn nút off.
Cô còn giận dỗi Trần Dã, tự nhủ tối nay không cho hắn động vào cô dù chỉ một chút.
Ngày hôm sau, mở ngăn kéo ra cô phat hiện chữ kí, tạp chí, album của idol mà Trần Dã cho cô, tất cả đều mất tích một cách bí ẩn.
Cô đương nhiên không biết rằng, từ ngay ngày đầu tiên chúng bị Trần Dã chướng mắt, lại thêm chuyện đêm qua nữa nên sáng sớm hôm nay đã được xe chuyên chở đưa đến khu rác tập chung.
Cô đau lòng muốn chết, tự nhủ rằng sẽ không nói chuyện với hắn liền một tháng luôn.
Lời vừa thề không bao lâu thì bị chính mình phá vỡ, một sự tự vả không hề nhẹ.
Tiểu minh tinh vô yêu thích sắp được chính thức ra mắt, không lâu nữa sẽ tổ chức show cùng những thành viên được chọn để ra mắt.
Fan bọn họ ở khắp nơi, diễn ra một chiến trường cướp vé đầy hung bạo.
Sơ Lê dùng cả laptop, ipad, điện thoại để giật vé mà vẫn không lấy được tấm nào. Trên mạng tuyên truyền rằng đây là show duy nhất của cả nhóm được chọn để ra mắt trong cuộc thi đó, cơ hội chỉ có một, bỏ qua là không bao giờ còn cơ hội nào nữa.
Sơ Lê lại mang hai mắt trông mong đi tìm Trần Dã.
Chỉ có lúc cô có việc cần nhờ vả hắn mới ân cần như vậy.
Trần Dã đã sớm nhìn thấu Sơ Lê, hắn cũng là một thợ săn ưu tú, không cần làm gì cả, chỉ cần kiên nhẫn chờ con mồi sa lưới.
Trần Dã đích thực là có tâm lí biến thái, hắn thích nhìn thấy bộ dáng Sơ Lê đi đến đường cùng phải tỏ ra vô cùng đáng thương đến tìm hắn.
Sơ Lê thấy phòng sách còn sáng đèn, vặn nắm cửa nhẹ nhàng đi vào.
Ánh đèn chiếu lên nửa khuôn mặt trắng như bạch ngọc của hắn, sống mũi cao thẳng, ngón tay dài mảnh khảnh đặt lên túi văn kiện trên đùi, lười nhác dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Sơ Lê ân cần đi đến bưng trà rót nước cho hắn, ôn nhu hỏi han: "Anh có mệt không? Hay là nghỉ ngơi một lát mồi hẵng làm việc tiếp?"
Cô muốn cầu xin người khác, bước đầu tiên chính là giai đoạn ấp ủ âm mưu.
Hôm nay Trần Dã không có đủ kiên nhẫn chơi trò diễn kịch với cô, hắn mở to mắt, ngón tay kẹp bút máy gõ nhẹ trên mặt bàn: "Chịu nói chuyện với tôi rồi?"
Sơ Lê nói: "Em chưa từng không chịu nói chuyện với anh nha."
Cô không thừa nhật, cũng tuyệt đối không dám thừa nhận.
Trần Dã "à" một tiếng, sau đó chỉ ra cửa phòng sách: "Nếu không có chuyện gì thì em mau ra ngoài trước đi, tôi còn phải làm việc."
Sơ Lê chần chừ nửa ngày song cuối cùng cũng không chịu được cám dỗ của show diễn: "Anh có thể giúp em lấu một vé vào cửa của show word hay không?"
Trần Dã cười, chính là bị cô vợ nhỏ không hiểu chuyện của mình chọc tức đến bật cười.
Trước đó không lâu cô còn thút tha thút thít đảm bảo với hắn là sẽ không xem mấy người đó biểu diễn nữa, kể cả một cái liếc mắt cũng không. Rồi sao? Quay đi quay lại một cái là cô ném luôn lên chín tầng mây.
Trần Dã nói vẻ không có gì to tát: "Vé vào cửa, chỗ tôi còn rất nhiều."
Hai mắt Sơ Lê phát sáng, nhưng không bao lâu lại nghe hắn nói tiếp: "Nhưng tôi lại không muốn cho em."
Sơ Lê: "......"
Trần Dã kéo cô gần lại, dùng vẻ vô cùng nuối tiếc hỏi cô: "Tôi giúp em nhiều như vậy, cũng cho em nhiều như vậy, em lấy gì để báo đáp tôi đây?"
___________hết chương 34_____________
(Nói nhỏ: Lấy thân báo đáp!!:)).)