Giang Triết làm động tác này đã thành thói quen, bình thường hạt cơm dínhtrên khóe miệng Giang Thiến Nhi cũng là được lấy xuống như vậy. Mà Giang Thiến Nhi cũng đã hình thành thói quen, không thấy có chút nào khôngổn.
Những bạn học kia nhìn đến cơ hồ muốn rớt con ngươi, mẹ nha,đây không phải là gián tiếp hôn sao? Giang Thiến Nhi cùng anh trai quanhệ phải tốt đến nhường nào mới có thể làm ra những hành động như vậy.
Thân mật như vậy rõ ràng đối với hai người là không sao cả, lại làm cho người khác hâm mộ vô cùng.
Thì ra vốn tưởng rằng là có ý tốt đến thăm bệnh, lại không nghĩ tới sẽ thành ra quấy rầy người khác.
Vừa nghĩ như thế, những bạn học kia liền không dám ở lại nữa, vì vậy rối rít cáo từ.
" này, mọi người thế nào lại như vậy a, nói là đến xem ta, vậy mà ngồi chưa được bao lâu đã muốn đi."
" Hả, cái đó, chúng ta buổi tối tụ hội." Cuối cùng, một người trong số đó phản ứng mau nói.
"Vậy cũng không thể cứ như vậy mà bỏ lại tôi a."
" Thiến Nhi, không nên nháo, mọi người trong lúc cấp bách còn bớt chútthời gian tới thăm em, em nên cao hứng mới đúng, thế nào còn không biếtdừng?" Mặc dù là một câu trách cứ nhưng nói gần nói xa, không có bất kì ý trách cứ nào.
Thật ra thì Giang Triết làm sao chịu trách cứ, đau lòng còn không kịp.
Vừa đúng lúc A Đức mở cửa đi vào, Giang Triết vội vàng nói : " A Đức, đưađồng học của tiểu thư về, bọn họ muốn đi đâu liền đưa tới chỗ đó." Nhìnlướt qua mọi người trong phòng, còn nói: " Hai chiếc xe."
" Không cần, không cần." Những người đó liên tiếp từ chối.
" Không sao, không sao, không cần cự tuyệt, dù sao thì hiện tại bọn họcũng không có chuyện gì." Giang thiến Nhi hướng về phía những đồng họckia nói.
" Anh, anh nói có đúng không?" Giang Thiến Nhi hướng về phía Giang Triết làm mặt quỷ.
" Tiểu nha đầu." Giang Triết đem điểm tâm để lại trên tủ cạnh đầu giường, sau đó ngắt mũi Giang Thiến Nhi một cái, thân mật nói : " Cùng mọingười bảo ngày mai có rảnh tới thăm em."
" Không cần vặn lỗ mũi, vốn đã đủ thấp." Giang Thiến Nhi luống cuống tay chân bảo vệ lỗ mũi.
"Nếu như ngày mai còn muốn đến, gọi điện thoại cho tôi, tôi nói anh ấy kêutài xế tới đón mọi người." Giang Thiến Nhi hướng về phía bóng lưng đồnghọc kêu.
" E hèm, ngược lại học được hổ giả uy." Giang Triết nhìn Giang Thiến Nhi, trong mắt là nồng đậm cưng chiều.
" Đó là tự nhiên, là tư chất vốn có không cần phải học." Giang Thiến nhi vừa nói, thân thể vừa ngã về phía sau.
Giang Triết cầm lấy gối đầu, để cho Giang Thiến Nhi tìm một tư thế thoải mái ngồi.
Thật tốt, nhìn cô cùng mình cười đùa, mở ra không lớn không nhỏ cười lớn, cảm giác như thế thật tốt.