Dứt khoát trầm luân
Phục tùng
...
"Chào!"
Gật đầu mỉm cười vời Dật Bá,Thiên Dạ chậm chạp đi vào đại sảnh,nhìn thấy Bách Lý Tuấn ngồi ở một bên xem báo,liền vội vàng nói chào với hắn.
Để tờ báo xuống, Bách Lý Tuấn nhìn thẳng Thiên Dạ."Thân thể con khá hơn chưa?"
"Tốt hơn nhiều."
Thiên Dạ trúc trắc mỉm cười,gương mặt xinh đẹp ửng đỏ.Hai ngày này cô cũng không có ra cửa, hai bên trường học,công ty cũng đã xin phép, bởi vì lần đầu yêu,Bách Lý Tuấn đòi hỏi cũng không tiết chế,ngày đó ở phòng làm việc rồi đến thang máy đối với Thiên Dạ mà nói cũng quá mức kịch liệt,làm ngày hôm sau cả người cô đau đớn, không cách nào xuống giường.
Mà Bách Lý Tuấn cũng không nói một câu,chẳng qua bảo những bí thư khác tạm đời thay chức vụ của cô, dặn dò hai vợ chồng quản gia trung thành Dật bá và Phúc thẩm chăm sóc Thiên Dạ, sau đó cũng bận rộn công sự.
Mãi cho đến rạng sáng hôm sau Thiên Dạ mới dằng dặc từ trong giấc mộng tỉnh lại.
"Ở trường học phải tự mình cẩn thận." Nhìn người kia bình tĩnh Bách Lý Tuấn nhàn nhạt dặn dò.
"Dạ!"
Thấy cô gật đầu,sau Bách Lý Tuấn mới mặc áo khoác tây trang vào,cầm bao hồ sơ đặt ở một bên, "Ta đến công ty."
"Đi đường cẩn thận." Thiên Dạ miễn cưỡng duy trì lễ nghi quen có .
Cho đến Bách Lý Tuấn rời khỏi tầm mắt,nghe được tiếng động cơ xe chờ chực đi xa,Thiên Dạ mới kinh ngạc nhìn trên bàn ăn uống vài hớp cà phê. . . . . .
Lặng lẽ siết chặc mép váy,cô có thể ảo tưởng bố nuôi bởi vì quan tâm cô, vì muốn nói thêm mấy câu với cô mới cố ý đi làm trước thời gian sao?
Bọn họ chưa từng cùng nhau ăn xong sáng bởi vì Thiên Dạ ở trong đại học từ trước đến giờ đều được chọn thứ nhất,cô phải học hai khóa sáng sớm cho nên so với nhân viên công ty cô rời giường sớm hơn,sau khi tan ca lại chạy tới đại học học cùng học sinh ban đêm.Bách Lý Tuấn đem cô nhét vào nhân viên chính thức,ngồi vài chiếc ghế bỏ trống hắn cũng không cho phép cô đến trễ về sớm,bấm thẻ cùng lúc với nhân viên trong xí nghiệp. . . . . .
Hiểu rõ làm việc và nghỉ ngơi của Thiên Dạ tự nhiên cũng tuân thủ nguyên tắc của hắn.
Cho nên bình thường cô ra cửa , Bách Lý Tuấn mới rời giường, cho nên cô mới mơ mộng bố nuôi đang quan tâm cô? Thiên Dạ sững sờ trừng mắt nhìn cửa trước.
"Ngây ngốc ngồi ở đó làm gì? Bệnh ngốc nữa?" Dật bá đã sớm đưa một chút đến trước mặt Thiên Dạ.
"Không có!"
Nhìn Thiên Dạ biết điều ăn cua sửa tươi,Dật bá không khỏi hài lòng gật đầu,Bách Lý gia không có một đứa bé trai ngoan như vậy,nhờ thu dưỡng cô bé ngoan này làm cho ông cực khổ làm việc cuối cùng có chút cảm giác thành tựu."Lão thái gia nếu từ Thụy Sĩ trở lại nhìn cháu,nhất định là thích!"
". . . . . ." Thiên Dạ nhai bánh bao trong miệng không dám tiếp lời.
Ba ngày trước nếu Dật bá khích lệ cô như vậy,cô nhất định cảm thấy đương nhiên,hiện tại có quan hệ thân mật không bình thường với Bách Lý Tuấn,cô cũng không dám hy vọng xa vời muốn Lão thái gia thích mình,hơn nữa còn thật lòng cảm thấy thật xin lỗi lão thái gia dưỡng lão ở Thụy Sĩ. . . . . .
Lão thái gia hẳn là phản đối chuyện này?
Cho nên Thiên Dạ rầu rĩ ăn lấy bữa ăn sáng trước mặt ,không nói một câu.
"Tiểu Dạ,con hẳn nên hoạt bát chút. . . . . ." Không có cảm thấy cô bé đã trưởng thành cũng có tâm sự thuộc về mình,Dật bá chậm rãi nói đủ câu chuyện Lão thái gia ở Thụy Sĩ.
Mà ở một bên lau bàn,Phúc thẩm bưng cái khay cảm thấy có cái gì không đúng. . . . . .
Thiên Dạ từ trước đến giờ là một người bí ẩn,nhưng ánh mắt con bé hôm nay rõ ràng là tâm sự nặng nề của phái nữ,hay là con bé yêu đương rồi? Đại thiếu gia biết không?
Chủ nhân kiểm soát rất chặc hắn sẽ cho con nuôi lệ thuộc vào hắn nói chuyện yêu thương với đàn ông khác sao?
Bách Lý gia cũng là có"Nhà ta có con gái trưởng thành" phiền thật! Nhất là thấy thái độ chủ nhân che chở chu toàn đối với con bé, Phúc thẩm cảm thấy người đàn ông theo đuổi cô cũng phải cẩn thận .
Nếu nhìn không ra chủ nhân quan tâm Thiên Dạ, vậy cũng thật là mù mắt chó. . . . . .
Có cô bé lớn hai mươi tuổi nào xuất nhập cũng phải cần người cơ đưa đón? Năm đó Uyển nhi phu nhân bất quá cũng là loại trình độ này mà thôi,hơn nữa còn là ngại đi dạo phố không ai giúp cô xách đồ,còn yêu cầu chủ nhân! Bằng điểm này có thể thấy được chủ nhân tương đối quan tâm Thiên Dạ.
Bất quá Thiên Dạ cũng ngoan sao. . . . . .
Qủa nhiên biết dùng người ! Xem phụ tử bọn họ như thế ngay cả lòng cũng vui,năm đó lo lắng cho Thiên Dạ thật đúng là, cho là chủ nhân thu dưỡng chẳng qua là thích thú nhất thời mà thôi, bây giờ nhìn đến bọn họ lệ thuộc vào nhau có cảm giác người nhà ,Phúc thẩm thật vô cùng cao hứng.
Ai! Ai bảo người thân trong gia tộc Bách Lý tình cảm luôn mỏng! Một nhà ba anh em ở các nơi trên trái đất quanh năm không gặp gỡ, bản thân lão thái gia chạy đến Thụy Sĩ dưỡng lão,đem sự nghiệp gia tộc ném cho đứa cháu,cũng không để ý con cháu chết hay sống.
Hay là mọi người họ Bách Lý đều tịch mịch như vậy?
"Như vậy đó. . . . . ."
Thiên Dạ khẽ nhíu mày,trầm tĩnh lắng nghe phụ tá nhắn nhủ hạng mục công việc với Bách Lý Tuấn,cô đến công ty mới biết được hắn muốn xuống phía nam thị sát xưởng.
Dĩ nhiên hắn hiện tại đang trên xa lộ cao tốc.
Tại sao hành trình hắn cô không hề được biết? Thậm chí là còn là người cuối cùng biết? Như vậy cô có phải bí thư riêng của tổng giám đốc ?
Cô thật là một người có thể tùy thời bị thay thế. Trong lòng Thiên Dạ âm thầm giễu cợt.
Thân thể cô đã tốt lắm,công việc tự nhiên cũng muốn vào quỹ đạo,cô nhanh chóng cầm lấy thư tín chồng chất ở ngăn kéo,hai ngày không có đi làm đã có một số thư tín trữ hàng ở chỗ cô.
Cô là bí thư chuyên nhiệm của Bách Lý Tuấn, không chỉ sắp xếp thời gian xử lý văn kiện,ngay cả phạm vi gửi thư tín dùm hắn cũng là cô chịu trách nhiệm,bởi vì Bách Lý Tuấn không có thời gian nhìn những thứ thư tín này,cô lựa ra khoản trọng yếu sau đó báo cáo với hắn.
Cúi đầu mở ra một lá thư màu sắc thanh nhã ,Thiên Dạ kinh ngạc nhìn thư mời người đó tên là —— Chung Uyển Nhi.
Đây chính là vị chỉ nghe kỳ danh, không thấy người vợ trước Bách Lý Tuấn sao? Cô từng nghe Dật bá nhắc tới,sau khi bọn họ ly hôn Chung Uyển Nhi liền rời khỏi Đài Loan sang Pháp học thiết kế thời trang,cô hiện tại coi như là học thành về nước? Thiên Dạ đưa mắt nhìn giấy viết thư thanh nhã đơn giản. . . . . .
Trong lòng Thiên Dạ nổi lên một chút ghen tuông.
Nếu như hai ngày trước không có bất kỳ giao tập với người đàn ông ngồi trong phòng làm việc,cô đối với này phong thư mời này còn có thể không có cảm giác nào; nhưng hiện tại cô và Bách Lý Tuấn đã có da thịt chi hôn,cô có tư cách hỏi thăm hắn đối với tình cũ Chung Uyển Nhi sao? Nắm chặt bức thư trong tay, lòng Thiên Dạ từng trận quặn đau.
"Tiểu Dạ, có hai cuộc điện thoại gọi đến cho tổng giám đốc ." Mấy đại tỷ bí thư thấy dáng vẻ Thiên Dạ mất hồn mất vía,như một khối da thuận ttheo nói, lập tức tiến vào lòng cô.
"Cám ơn !" Áy náy mỉm cười, Thiên Dạ cầm lấy điện thoại, đè lại đèn đỏ vẫn lóe sáng , " Xin chào!Đây là phòng làm việc tổng giám đốc."
"Sao,Tuấn không có ở đây?" Giọng nữ dễ nghe vang lên.
"Tổng giám đốc đến nam bộ thị sát, xin hỏi cô là?"
"Như vậy sao!" Tiếng nói ưu nhã như chuông bạc hơi một chút thất vọng, "Hắn thật là một người bận rộn,không phải lúc trước đã nói với hắn tôi về nước rồi sao!"
"Xin hỏi cô?" Từ nước ngoài trở lại? Thiên Dạ trừng to mắt.
"Tô là Chung Uyển Nhi,phiền cô giúp tôi chuyển lại với tổng giám đốc,phải tới tham gia trang phục của tôi!" Chung Uyển Nhi thân thiết để lại lời nhắn cho cô.
"Được, tôi sẽ nói cho tổng giám đốc."
"Vậy thì cám ơn cô."
"Không cần khách khí." Tuân thủ chức vị,Thiên Dạ duy trì nụ cười trước sau như một, cúp điện thoại.
"Làm sao vậy? Sắc mặt khó coi như vậy?" Lão đại tỷ phòng bí thư dặm phát giác sắc mặt Tiểu muội muội không tốt.
"Không có chuyện gì. . . . . ."
Đối mặt sự quan tâm của các lão đại tỷ phòng bí thư,Thiên Dạ đột nhiên cảm thấy đầu đau như muốn vỡ tung,tại sao lòng của cô thống khổ được muốn hét to, nhưng lại mỉm cười như máy móc?
Máy lạnh đưa ra gió lạnh như ngày thường quanh quẩn bên trong phòng, nhưng Thiên Dạ cảm thấy lạnh quá!
"Thật không có chuyện gì sao?"
"Tôi không sao. . . . . ." Trợn mắt to muốn biểu hiện mình hoàn hảo như lúc ban đầu, nhưng nước mắt lại không nghe lời từ trong hốc mắt chảy ra.
"Ai ya! Tiểu Dạ này,thân thể không thoải mái cũng đừng cố chống, chúng tôi sẽ giúp cô làm xong việc ." Thấy tiểu muội muội luôn luôn đoan trang hữu lễ bây giờ mặt trắng bệch, muốn cười không cười nổi còn rơi nước mắt, mấy người phụ nữ đó quá sợ hãi, toàn bộ vội vàng chen đến trước mặt xem tình trạng của cô.
"Tôi không sao, đừng để ý tới tôi!" Hai tay che mặt Thiên Dạ không muốn yếu ớt của mình để cho người ta nhìn thấy.
Cho dù hàn phong vắng lặng trong đêm khuya ,cô cũng có thể cắn chặt răng đưa em gái vượt qua, huống chi hiện tại cô đã lớn như vậy.Cô hiện tại căn bản không cần băn khoăn cuộc sống ngày mai , năm đó cô chưa từng vì cuộc sống rơi xuống một giọt nước mắt, vì sao hiện tại lại vô cớ rơi nước mắt?
Cô rốt cuộc là tại sao?
Cảm giác chua xót trong lòng chẳng lẽ chính cô mới nếm thử tư vị tình yêu? Cô không nên yêu bố nuôi mình? Không nên có quan hệ với hắn?
Người chính thức đã trở về nước,cô là người thay thế cũng nên khom người chào xuống đài?
Tại sao trận mộng xuân này hồi tỉnh nhanh như vậy?Cô còn chưa kịp ảo tưởng hắn có thể yêu mình hay không, cảnh trong mơ tựu tan biến!
Âm thanh dễ nghe như chuông bạc . . . . Tại sao phải nhanh chóng đến mức như thế? Thiên Dạ bất lực nước mắt từ trong lòng bàn tay chảy xuống,rơi lên bàn làm việc, cũng chảy xuống trong lòng cô.
Trong con mắt tuyệt vọng nháy mắt chôn cất tình yêu không thuộc về cô, nhưng mà. . . . . .
Cô tự nói với mình tuyệt đối phải mỉm cười đưa tiễn.
Mắt to vô thần nhìn cánh cửa sắt đóng chặt.
Thiên Dạ ngơ ngác đứng ở bên cửa sổ một buổi tối,mặc dù đã đi vào phòng ngủ,tắt đèn,nhưng cô căn bản không có buồn ngủ,chẳng qua chú ý xe của Bách Lý Tuấn có trở lại hay không.
Nheo lại mắt cô thấy bảo vệ mở cửa sắt đóng kính.
Mở ra cửa sổ ,Thiên Dạ cũng không để ý mình có mang giầy hay không, chân không liền chạy đến lan trụ Thạch đúc,phóng đến cửa trước.
Đêm hè gió hơi lạnh,Thiên Dạ chỉ mặc bộ đồ ngủ hoạt họa thật mỏng, nhưng tuyệt không cảm thấy lạnh.
"Tại sao con còn chưa ngủ?" Thấy Thiên Dạ vượt qua lan trụ chạy tới,Bách Lý Tuấn nhíu mày, "Mặc như vậy không lạnh sao?"
Hắn cởi xuống tây trang khoác lên người cô.
"Không lạnh!" Kéo chặc áo khoác Bách Lý Tuấn,cô ngửi thấy mùi thơm đặc biệt chân thành trên người hắn.
"Nói gì ngốc thế! Ai cho con chân không đi trên nền đá?" Bách Lý Tuấn một tay ôm lấy thân thể mảnh mai của Thiên Dạ , "Ai dạy con thành như vậy? Đã lớn thế còn tính trẻ con!"
Nhanh tựa vào trong ngực của hắn, Thiên Dạ không nói lời nào.
Sợ vừa mở miệng liền phát giác hắn đối tốt với cô chỉ là mộng, tại sao cô lại sa vào trong tình yêu mà thế tục không tha ?
Rõ ràng không phải là cô trêu chọc hắn nha. . . . . .
"Con đang ở đây chờ ta về?" Nâng cằm Thiên Dạ lên, hắn nhìn chăm chú tròng mắt sáng ngời như ánh sao làm cho hắn mê luyến.
"Nào có?"Cô ấp úng phủ nhận,xoay người muốn thoát khỏi ngực của hắn.
"Con nói láo!" Nắm eo thon nhỏ,ảnh ngược trong con ngươi đen Bách Lý Tuấn hiện lên dung nhan cô."Con đang đợi ta về nhà sao?"
Mím chặt môi mỏng,cô trợn đôi mắt to long lanh, "Con. . . . . . chỉ là vừa rời giường thôi. . . . . ."
"Vậy à? Thật là vừa lúc!" Ôm lấy eo của cô, đôi môi Bách Lý Tuấn thăm hỏi gương mặt non mềm,tràn đầy thích thú lướt qua trêu chọc.
Nha đầu này thật đúng là thơm! Hắn tỉ mỉ ngửi thấy hương thơm phái nữ trên người Thiên Dạ .
Thần kinh căng thẳng từ từ dịu đi.
Hắn nhìn thẳng cô bé từ nhỏ đã thề muốn đem tất cả cho hắn,tưởng cô nói đùa,hắn nuôi cô lớn,nuôi một phụ nữ hoàn toàn thuộc về hắn.
Vốn tưởng rằng kiếp này. . . . . . ngoại trừ Uyển Nhi, không còn có bất kỳ phụ nữ nào làm hắn có dục vọng muốn nắm giữ thật chặc,nhưng Thiên Dạ để cho hắn có suy nghĩ không giống như vậy.
Hắn không chỉ muốn nắm giữ cô,càng muốn đoạt lấy cô!
Hơn nữa nhìn thấy nụ cười máy móc không thay đổi lại có thay đổi trước mặt đàn ông khác, hắn căn bản khống chế không được lửa giận trong lòng.
Tất cả của cô đều thuộc về hắn ! Dĩ nhiên bao gồm nụ cười thật lòng .
Tại sao cô có thể cười xinh đẹp như vậy trước mặt người đàn ông khác,mà ở trước mặt hắn vĩnh viễn cũng là nụ cười kiểu nghề nghiệp? Hắn đối xử cô không tốt sao?
Cho cô ăn, cho cô mặc, cho cô có cuộc sống giáo dục, làm cho cô không giống người thường. . . . . .
Cô không phải nói đem hết tất cả báo ân? Tại sao phát ra nụ cười chân thành nhất từ nội tâm nhưng cho một người đàn ông không biết?
Lửa giận lấp đầy lồng ngực Bách Lý Tuấn.
Không có cách nào khống chế tức giận của mình, cho dù đã nhận được thân thể thuần khiết của cô,Bách Lý Tuấn cũng không xác định sau này sẽ không nếm sự phản bội đau thấu tim nữa. . . . . .
Nên làm như thế nào đây?
Ánh mắt của hắn lung lay,thấy bóng người Dật bá hoảng hốt nhanh chóng núp sau bình phong .Ông lão đó luôn thương yêu cô nếu như biết chuyện của bọn họ,còn yêu thương nha đầu này sao? Nếu như tất cả mọi người chán ghét cô,cô không phải càng lệ thuôc vào hắn?
Môi Bach Lý Tuấn chứa nụ cười.
"Tiểu Dạ. . . . . ." Bách Lý Tuấn qua lại đem cánh môi bao trùm lấy hơi thở mùi đàn hương từ miệng cô, dùng đầu lưỡi đẩy ra cánh môi hoàn mỹ tiến vào trong miệng, quấn giao cùng lưỡi cô,mút mật dịch trong miệng cô, làm cho cô hàng phục trong khi hắn hôn hít.
Sau đó tay cô không tự chủ được leo lên cổ của hắn,nhiệt liệt đáp lại.
Thiên Dạ không muốn kháng cự đích tình triều khó nói lên lời này, chỉ muốn dùng thân thể cảm giác tất cả. . . . . .
Lưỡi hắn linh hoạt trượt ra đôi môi của cô, tiện đà liếm hôn cần cổ non mịn , làm cho cô không khỏi phát ra tiếng rên rỉ lẩm bẩm .
"A. . . . . ." Thiên Dạ ý loạn tình mê trong nụ hôn tràn đầy trêu chọc của Bách Lý Tuấn.
"Tiểu Dạ,con thật đẹp!" Vẹt ra hai chân của nàng, Bách Lý Tuấn để cho thân thể thiếu nữ mngồi ở trên đầu gối của hắn.
"Bố thích là tốt rồi. . . . . ." Thiên Dạ nhỏ giọng đáp lại.
"Tiểu ngu ngốc,con phối hợp như vậy, ta làm sao không thích đây?" Tiếng nói khàn khàn dấu diếm tầng tầng bị đè nén, bởi vì dục vọng bài sơn đảo hải (ý là dời núi lắp biển) trong cơ thể sắp vỡ đê, bàn tay to của hắn ngăn cách áo,không ngừng xoa nhẹ bầu ngực mềm mại cao vút .
Cô mê loạn hài lòng nhìn hắn vỗ về chơi đùa bầu ngực của mình. Ở trong trận chiến tình yêu tuyệt vọng,cô đã sớm giơ cờ đầu hàng a. . . . . .
"A. . . . . ."
"Thoải mái không?" Bách Lý Tuấn thuận thế kéo đồ ngủ cô, làm cho thân thể tuyết trắng không sót một cái hiện ra ở trước mắt,dùng đầu ngón tay kỷ xảo đùa nghịch,một trận nổ tung làm cô khẽ thở gấp, quang minh chánh đại thiêu đốt cô .
"Xin bố. . . . . ." Vô lực đáp lại hắn trêu chọc, toàn thân cô trống rỗng mềm vô lực, chỉ đành ôm chặc cổ Bách Lý Tuấn.
". . . . . ." Hắn đắc ý mỉm cười,lực đạo tay càng thêm mềm dịu, xẹt qua nụ hoa nhạy cảm, làm nó đứng thẳng ôm trọn,hắn mới đem cái mông rất tròn của cô gần sát mình, một tay nâng lên bộ ngực trắng, ngậm nụ hoa màu hồng phấn của cô không ngừng mút cắn, trêu chọc cô không cách nào khống chế mình để cho thân thể ngưỡng ra phía sau,khiến cho hai ngọn núi càng thêm đứng thẳng trước mắt hắn, tiếp nhận hắn mang đến trận trận vui mừng.
"Nha đầu,con nơi này rất ướt nha!" Mặt hắn tràn đầy nụ cười, vừa hôn nụ hoa trước ngực cô ,vừa dò hướng quần lót thuần trắng ,bỏ đi chướng ngại.
"Không nên cười người ta." Thiên Dạ xấu hổ trong tiếng nói có chút nức nở.
"Ta chỉ là để cho con biết sự thật mà thôi."
Bỏ đi quần áo trên người ,Bách Lý Tuấn nheo lại mắt thấy cô mang theo dục vọng quyến rũ dựa sát trên người hắn, hắn muốn cô không đường để đi!
Hai ngón tay vén, hắn chiếm cứ con đường u tối chặc trất, bừa bãi kéo ra đưa vào trong dũng đạo chật hẹp, lấy ướt át của cô,hắn biết mình cũng đạt tới cực hạn,thế là hắn rút ngón tay về, để cây thịt cứng rắn của hắn trước cửa huyệt.
"A. . . . . ." Hơi lùi bước,Thiên Dạ nhíu mày.
"Không cho lui, ta liền muốn con!" Đúng vậy, hắn muốn cô! Hơn nửa muốn cuộc đời của cô
Cô cảm nhận được hắn cứng rắng cấp bách muốn tiến vào huyệt đạo của cô mà run rẩy,cô cũng biết mình vô lực chống đở, không ngừng bởi vì hắn đùa mà đổ xuống.
Hắn hôn lên môi của cô khẩn cấp cướp đoạt mật dịch, mà dưới lưng chậm rãi động thân,dục vọng đi từ từ không có tiến vào hoa huy*t ẩm ướt quen thuộc,lại dùng lực đi lên đỉnh đầu, đưa to lớn vùi sâu vào trong cơ thể của cô,sau đó không ngừng chạy nước rút.
"A. . . . . ."
Bách Lý Tuấn lấy tốc độ trước nay chưa có kịch liệt ra vào thân thể cô, làm cho cô không nhịn được cao giọng ngâm nga, mà hắn đợi sau khi cô thích ứng,lại có ý định chậm lại tốc độ, làm cho cô chưa thỏa mãn lên tiếng kháng nghị.
"Con còn muốn. . . . . ." Cô cuối cùng cũng mở miệng đòi hỏi.
"Còn không đủ sao?" Nâng cằm Thiên Dạ lên, hắn tà ác hỏi thăm.
"Ừm!"
Xấu hổ rặng mây đỏ thoáng chốc nhuộm đẫm khuôn mặt trắng mịn, Bách Lý Tuấn lại đở thẳng thân thể cô, để cho lưng cô đưa về phía quản gia núp ở góc rình coi , xuyên thấu qua gương lớn đặt trong đại sảnh, để cho lão quản gia kinh ngạc không dứt thấy rõ mình hắn ở trong cơ thể cô, cùng với vẻ mặt khát khao như điên của cô .
Trong gương rõ ràng chiếu ra bọn họ kết hợp chặc chẽ như thế. . . . . .
Còn có dáng vẻ xinh đẹp bị tình dục khống chế của Thiên Dạ. . . . . .
"Bố có thể yêu con như vậy sao!" Cả người Thiên Dạ tựa hồ bị dục hỏa thiêu đốt,da thịt trắng nõn để lộ lấy màu sắc hồng nhuận,trong tiếng nỉ non bất lực, cũng chịu không nổi nữa vui vẻ chen chúc mà đến,trong miệng ngâm nga khóc la.
"Đó là dĩ nhiên. . . . . ."
Trong thiêu đốt không chừng hứa hẹn,Thiên Dạ cảm thấy ý thức từ từ đi xa.
Bọn họ một lần lại một lần đạt tới cao trào, nhưng Bách Lý Tuấn tựa như lúc nào cũng không đủ,không ngừng lặp lại,không rảnh lo lão quản gia còn đang trố mắt, bọn họ không ngừng thở dốc rên rỉ quanh quẩn ở trong không gian.
Mà Thiên Dạ rơi vào trong hoan ái, đã đạt tới cảnh giới tình dục cao cấp nhất, theo đuổi giác quan của mình tận tình theo hắn. . . . .