Dịch: Ngô Diệc Hằng _ Nhóm dịch Fair Play
Biên: Mã Phương Linh
Triệu Tĩnh Thù và Hạ Thiên Kỳ nhìn nhau, sau đó cô mời Hạ Thiên Kỳ ngồi xuống, rót một ly nước đưa cho Hạ Thiên Kỳ và hỏi:
"Anh tới đây là muốn thăm tôi hay là như thế nào, tại sao lại đột nhiên tới thành phố Tuyên chứ?"
"Khoan hãy nói, thật là nhớ cô, nếu không sao có thể ngay cả điện thoại cũng không gọi mà trực tiếp tới tìm cô?"
Hạ Thiên Kỳ cười đểu, trừng mắt nhìn Triệu Tĩnh Thù, chọc cho Triệu Tĩnh Thù liếc hắn một cái:
"Anh còn ở đó nói chuyện vớ vẩn, thấy anh tới nơi này tìm tôi chắc chắn có chuyện gì cần tôi hỗ trợ?"
"Không hổ là nữ cảnh sát thông minh, bị cô nói trúng rồi, tôi đúng là có chuyện tìm cô, có điều hai ta ai giúp ai còn chưa chắc đâu.”
"Ồ, anh chớ thừa nước đục thả câu, nói ra xem nào."
Triệu Tĩnh thù có chút khẩn trương, muốn biết mục đích của Hạ Thiên Kỳ khi tới đây, đến nỗi Hạ Thiên Kỳ cố tình ra vẻ thần bí không nói.
"Nói đi, anh đừng có mà tìm tôi giả bộ suy tư, không biết nơi này là địa bàn của ai sao."
"Được, nhìn cô hay cùng đàn ông phân cao thấp như vậy, tôi nói."
Hạ Thiên Kỳ rốt cục cũng nhịn được cười, hắn trở lại chuyện chính nói:
"Lần này tôi tới tìm cô là bởi vì chúng ta có cùng chung một vụ án, nói chính xác là sự kiện linh dị. Gần đây nơi này có phải cùng xảy ra vài vụ án lột da?"
"Đúng vậy, làm sao anh biết, đây là chuyện cơ mật."
Nghe được câu trả lời của Hạ Thiên Kỳ, Triệu Tĩnh Thù nhất thời kinh ngạc trợn to hai mắt, không biết Hạ Thiên Kỳ tại sao lại biết được.
"Đừng trợn mắt lớn như vậy, làm gì có chuyện gì giấu được tôi."
Hạ Thiên Kỳ nói được một câu thì lại khoe khoang hai câu, thấy vậy, Triệu Tĩnh Thù vội vàng cắt đứt lời nói của hắn:
“Được rồi, anh nói mau đi, nghiêm túc mà nói."
"Cô chắc chắn nói ở chỗ này không thành vấn đề chứ?"
Hạ Thiên Kỳ không phải là cảm thấy nơi này không an toàn, mà là không muốn cứ một hồi lại có ai vào quấy rầy, dẫu sao văn phòng làm việc này không chỉ có mình Triệu Tĩnh Thù.
"Cũng đúng, nơi này bình thường không để cho người khác ở lại, vậy chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống trò chuyện một chút, nhưng mà điều kiện tiên quyết là anh mời."
Triệu Tĩnh Thù từ trên ghế làm việc cầm áo choàng dài khoác lên, rất sảng khoái vỗ Hạ Thiên Kỳ một cái.
"Kỳ ca không thiếu tiền. Tôi mời tôi mời."
Trước mới cùng Lưu Chí Đào ở trong quán cà phê uống ly cà phê, lúc này lại cùng Triệu Tĩnh Thù vào một tiệm cơm Tây.
Triệu Tĩnh Thù nghiêm trang đảo mắt nhìn thực đơn, Hạ Thiên Kỳ không khỏi hỏi:
"Chúng ta là tới nói chuyện chính sự, cô có muốn uống chút gì."
"Nói chuyện chính sự thì không uống rượu là được, có điều đã đến thành phố Tuyên rồi, tôi thế nào cũng phải bày tỏ một chút. Vừa ăn vừa nói chuyện."
Triệu Tĩnh Thù gọi một đống món ăn, không biết làm sao Hạ Thiên Kỳ đối với món ăn Tây cũng không cảm thấy hứng thú, vì vậy chỉ ăn một miếng trứng.
Nghĩ đến số lượng người bị hại có thể gia tăng, Hạ Thiên Kỳ cũng không lãng phí thời gian nữa. Trực tiếp nói rõ ý đồ với Triệu Tĩnh Thù:
"Tôi tới chỗ này là vì giải quyết sự kiện linh dị. Cũng là do gần đây ở thành phố Tuyên xuất hiện vụ án lột da, tôi là từ chỗ thầy tướng số lấy được thông tin sơ lược về tình hình này.
Nhưng mà những điều hắn biết cũng có hạn, cho nên còn phải làm phiền cô nói tường tận lại cho tôi, dĩ nhiên, tôi sẽ cho cô điểm vinh dự để báo đáp lại, như thế nào?"
"Anh lại nói chuyện vớ vẩn gì vậy, còn đưa tôi 5 điểm vinh dự, anh coi mình là giám đốc của công ty à. Không cần phải cho tôi, nếu anh muốn biết vụ án này, tôi nói cho anh là xong. Thù tỷ của anh là một người trượng nghĩa mà.
Thấy Triệu Tĩnh Thù không tin, Hạ Thiên Kỳ cũng không có bận bịu giải thích, trước hết cứ nghe Triệu Tĩnh Thù nói xong tình huống bên kia đã, sau đó lại quay lại nói chuyện này.
Trên thực tế vào thời điểm sáng sớm ở bệnh viện, hắn do dự muốn nạp Triệu Tĩnh thù vào nhóm, dẫu sao sau khi tiếp xúc với Triệu Tĩnh Thù mấy lần, hắn có thể cảm giác được người này rất tốt.
Cho nên nếu lần này hữu duyên gặp lại, hắn cũng vui vẻ đem việc riêng chia sẻ tiếp cho cô, dẫu sao nhiều hơn một người có lẽ hắn cũng có thể nhận nhiều điểm vinh dự, tiền hoa hồng hơn.
vừa có thể kết giao một người bạn, vừa có thể nhận nhiều phần thưởng hơn, đối với hắn mà nói đây là chuyện rất tốt.
"Vụ án này vừa mới xuất hiện có mấy ngày. Tôi cũng là sau khi trở lại mới nghe đồng nghiệp nói tới, bởi vì kiểu chết của người bị hại quá mức tanh máu, cho nên để tránh gây ra khủng hoảng, vụ án vừa mới khởi đầu đã bị đè xuống bí mật điều tra.
Trước mắt đã biết người chết là hai người. Một nam một nữ, nam tên là Tả Chính Cường, nữ tên là Ngụy Thục Anh, hai người, một ở phía đông, một ở phía bắc, cũng không có bất kỳ quan hệ nào với nhau.
Thi thể đều bị phát hiện ở nhà. Hiện trường cũng không xót lại bất kỳ chứng cớ gây án nào của hung thủ, hai người chết đều vì bị cắt da đầu rồi lột xuống toàn thân.
Hiện trường xuất hiện nhiều vết máu, nhưng da của bọn họ đều biến mất, chỉ còn lại hai xác người đầy máu. Da người bị mất tích đang được tìm kiếm, nhưng trước mắt cũng không có được bất kỳ đầu mối nào."
Nghe Triệu Tĩnh Thù nói xong, Hạ Thiên Kỳ liền mở miệng hỏi một câu:
"Cô cảm thấy vụ án là do người làm sao?"
"Cái này thì không chắc lắm, người bị hại bị lột da một cách hoàn hảo như thế màhiện trường cũng không để lại bất kỳ chứng cớ nào, không giống như loài người có thể làm được, nhưng cũng có rất nhiều tội phạm có chỉ số thông minh cao, thích nhất là để cho vụ án nhìn giống như là quỷ làm.
Tôi nói như vậy chắc anh cũng hiểu ý."
"Nhưng nếu như được huấn luyện chuyên nghiệp, con người vẫn có thể làm được đúng không?"
"không sai, ví dụ như để người bị hại cầm hung khí trong tay, hung khí thì trong tay người bị hại, nhưng hung thủ hoàn toàn có thể mang bao tay hành hung, sau đó mới đem hung khí thả vào trong tay người bị hại, ngụy trang thành hiện trường."
" Không sai, điểm này vẫn là có khả năng."
Hạ Thiên Kỳ cũng không trực tiếp kết luận vụ án này là sự kiện linh dị, dù sao vẫn có rất nhiều vụ án nhìn như không thể tưởng tượng nổi lại là do con người làm.
Thấy Hạ Thiên Kỳ chẳng qua lchỉ gật đầu một cái, lần này đổi thành Triệu Tĩnh Thù hỏi:
"Nhìn dáng vẻ của anh, giống như anh còn nắm giữ manh mối nào khác?"
"Cô nói đúng." Hạ Thiên Kỳ không thể không cười một tiếng, cũng không vòng vo, trực tiếp nói:
"Các cô không phải đang tìm hai tấm da người chết sao, tôi biết nó ở nơi nào."
"Anh biết nó ở nơi nào? Điều này sao có thể."
Triệu Tĩnh Thù có chút không tin tưởng, thấy vậy, Hạ Thiên Kỳ từ trong lồng ngực cầm ra tờ giấy Lưu Chí Đào đã sớm đưa cho hắn, đưa cho Triệu Tĩnh Thù nói:
"Hai tấm da người kia ở trong tay người này, có người cố ý gửi đến nhà hắn."
"Bàng Hải Húc?" Triệu Tĩnh Thù nhận lấy tờ giấy Hạ Thiên Kỳ đưa tới nhìn một cái, đọc tên người được ghi trên tờ giấy.
"Thiên Kỳ, vụ án này không phải do anh làm chứ?"
"Cô nói cái gì vậy, chuyện điên rồ như thế này làm sao tôi có thể làm ra được?”
Nghe Triệu Tĩnh Thù lại đang hoài nghi mình, Hạ Thiên Kỳ không khỏi sợ hết hồn, vội vàng giải thích nói:
"Chuỗi vụ án này xảy ra, người này cảm giác có thứ gì lẻn vào trong nhà, mới tìm đến thầy tướng số, kết quả sau mấy ngày liền nhận được hai tấm da người chết kia.
Tôi cũng chỉ biết đại khái, bởi vì tôi vừa mới tới, chưa gặp mặt hắn, cho nên tình huống cặn kẽ như nào còn chưa biết."
"Còn ở đây mà ăn cái gì, nhanh đi tìm hắn, nhỡ hắn cũng chết rồi thì làm thế nào."
"Trước hết cô đừng có gấp, có thể đi, nhưng cô phải đồng ý với tôi một điều kiện."
Hạ Thiên Kỳ lúc này nhìn Triệu Tĩnh Thù có chút nóng nảy, nghiêm trang nói.