Từ đồn cảnh sát Đông Dụ đi ra, Hạ Thiên Kỳ và hai người mới khác cùng nhau đi đến tiệm cà phê ở bên con đường đối diện.
Chờ cho phục vụ bưng ra ba ly cà phê xong rồi rời đi, hai người bọn họ mới lập tức hỏi Hạ Thiên Kỳ ngay:
"Tiền bối, nhiệm vụ lần này người thấy thế nào?"
Người vừa mới mở miệng gọi Hạ Thiên Kỳ là tiền bối là một người có dáng dấp tràn đầy sức sống tuổi trẻ, khuôn mặt thanh tú, nhìn qua thì có thể thấy tính cách rất là ôn hòa.
Nghe người mới này gọi mình là tiền bối, Hạ Thiên Kỳ lập tức cảm thấy đắc ý một chút. Hắn không ngờ rằng vô tri vô giác mà hắn lại trở thành cao thủ trong mắt người khác.
"Tôi là Hạ Thiên Kỳ, tuổi của chúng ta cũng tựa tựa nhau nên đừng có gọi tôi là tiền bối gì đó mà hãy cứ gọi là Thiên Kỳ là được rồi."
Hạ Thiên Kỳ cố nén sự đắc ý trong lòng lại, cố ý hạ thấp bản thân xuống đáp.
Dù sao quan hệ giữa người với người thì ấn tượng đầu tiên thật sự đặc biệt quan trọng. Lúc trước hắn đã nói ra một số câu thô bỉ đến mức hiện tại Lãnh Nguyệt vẫn còn cảm thấy hắn không đáng tin cậy.
Đương nhiên, trong lòng hắn cũng có chút tâm tư nhỏ, hai người mới kia nếu như đã được chuyển chính thức thì trên tay chắc cũng nắm giữ một chút pháp thuật rồi.
Mạnh như Lãnh Nguyệt thì xem ra khả năng đó rất nhỏ nhưng chắc cũng không đến nỗi không biết gì,
Hạ Thiên Kỳ trời sinh cũng không phải là người có bộ dạng hung thần ác sát. Truy khuôn mặt không đẹp trai bằng Lãnh Nguyệt nhưng so với phần lớn những người khác thì hắn tự thấy rằng mình cũng có một chút ưu thế nho nhỏ vậy.
"Chúng tôi chỉ vừa mới được nhận làm nhân viên chính thức, vẫn còn chưa rõ lắm về một số chuyện này, còn sống sót thì cũng có thể xem như là may mắn lắm rồi. Trước đó chúng tôi vẫn chưa quen lắm nên vừa nhìn vào mấy tấm hình đã ói nhưng anh thì ngay cả mí mắt cũng không nháy đến một cái. Như vậy là đã quá mạnh mẽ hơn chúng tôi nhiều rồi."
Hạ Thiên Kỳ cũng không biết tên người mới này nói lời thật lòng hay chỉ đơn giản là mang ý "Sinh liếm" hắn. Tuy nhiên nhìn hai con mắt ngây ngô của hắn, ngược lại không giống như là đang nói láo.
"Chẳng lẽ sau này tôi cũng có thể như Lãnh Nguyệt mà xưng thần rồi? Là Hạ thần?"
Hạ Thiên Kỳ nuốt nước bọt, có chút ngượng ngùng rồi gãi đầu một cái:
"Được rồi, cậu cũng đừng thổi phồng tôi lên như vậy, tôi cũng không già dặn hơn các cậu bao nhiêu chỉ là so với các cậu thí tôi đã trải qua nhiều lần nhiệm vụ rồi mà thôi. Nhiệm vụ lần này chúng ta được phân đến cùng một chỗ cũng coi như là duyên phận, mọi người cũng đừng có ai nâng cao ai nữa mà hãy cùng nhau tiến lên cùng phân tích vấn đề và cùng nhau tìm ra đáp án.
Các cậu cảm thấy thế nào?"
"Được rồi tiền bối, chúng ta sẽ đồng tâm hiệp lực, cùng nhau sống sót."
Anh chàng kia kích động phất phất nắm đấm của mình lên cao, phục vụ bưng cà phê đến đứng đó nửa ngày cũng không dám tới gần.
Sau đó ba người cũng biết về nhau được chút chút. Người con trai tên là Triệu An Quốc, năm nay vừa lên sinh viên năm ba của trường đại học. Tuổi tác so ra vẫn còn nhỏ hơn hắn một tuổi.
Cô gái kia tên là Thẩm Nhược Đồng, tuy không có nói rõ tuổi tác nhưng nhìn sơ thì cũng không chênh lệch lắm với bọn hắn. Dáng người thì không tệ nhưng chỉ thuộc loại bình thường. Không biết có phải do thẹn thùng hay là sống hướng nội nên chẳng thấy nói gì nhiều.
Sau khi đã làm quen xong, Triệu An Quốc lập tức liên tục năn nỉ vị tiền bối Hạ Thiên Kỳ này bộc lộ tài năng mà phân tích nhiệm vụ lần này cho bọn họ để họ có thêm một chút kiến thức.
Không thể từ chối, Hạ Thiên Kỳ cũng ưa thích cái cảm giác được người ta đưa lên cao, lập tức đưa ra những gì mình đã hiểu rõ vừa rồi phân tích lại cho bọn họ nghe:
"Từ vụ án thứ nhất xảy ra cho đến giờ, hết thảy đã qua 8 ngày, nó điều có điểm chung là những người chết trong cả bốn vụ án đều là vợ chồng hoặc những cặp tình nhân sống thử.
Cảnh sát bên kia không dám đá động tới nhưng trong lòng chúng ta lại biết rất rõ ràng, vụ án này nhất định là có liên quan đến Quỷ Vật.
Nếu như chúng ta không làm chút gì để ngăn cản thì sẽ còn có nhiều người chết hơn nữa.
Mà nói đến việc ngăn cản, nói trắng ra là chính chúng ta nhất định phải giải quyết xong cái nhiệm vụ này.
Địa điểm mà vụ án xảy ra cộng luôn cả vụ án tối qua thì tất cả đều xảy ra chung một chỗ. Toàn bộ đều thuộc phạm vi của khu vực Đông Dụ.
Một lần thì có thể xem là trùng hợp, hai lần vẫn có thể xem là trùng hợp nhưng ba lần rồi lại bốn lần thì tuyệt đối không còn là trùng hợp nữa mà là sự cố ý.
Bởi vậy chúng ta có thể suy ra được rằng Quỷ vật đều nhắm vào khu vực Đông Dụ mà ra tay.
Mặt khác, tôi vừa xem lại ghi chép của cảnh sát tôi vừa có thêm một phát hiện mới chính là cả tám người chết trong bốn vụ án kia đều ở trên tầng cao nhất."
Nói đến đây, Hạ Thiên Kỳ dừng lại một chút, cầm lấy ly cà phê uống một ngụm rồi nhìn Triệu An Quốc và Thẩm Nhược Đồng, cố ý thừa nước đục thả câu nói:
"Các cậu có nhìn được cái gì không?"
"Nhìn ra cái gì?" Triệu An Quốc và Thẩm Nhược Đồng nhìn nhau, Triệu An Quốc suy nghĩ một lát rồi nói:
"Chẳng lẽ bọn họ ở tầng cao nhất thì có vấn đề gì sao?"
Nghe câu trả lời của Triệu An Quốc, Hạ Thiên Kỳ lại nhìn vào Thẩm Nhược Đồng. Tuy nhiên Thẩm Nhược Đồng lại lắc đầu, Hạ Thiên Kỳ không tiếp tục thừa nước đục thả câu nữa, lúc này mới nói ra ý nghĩ của mình:
"An Quốc nói cũng không sai, tầng cao nhất đích thực có vấn đề cũng không phải vì chuyện xảy ra ở tầng cao nhất? Mà giống như tôi đã nói trước đó, một lần hai lần thì là trùng hợp nhưng tới lần ba thậm chí lần bốn thì tuyệt đối là cố ý.
Tuy nhiên toàn bộ những điều trên tôi cảm thấy vẫn chưa đúng lắm. Trước mắt chỉ có thể lý luận là Quỷ vật rất ưa thích lựa chọn những người ở tầng cao nhất để mà ra tay."
Hạ Thiên Kỳ nói đến đây thì Triệu An Quốc mới bỗng nhiên phản ứng, giật mình nói:
"Vậy nếu như đúng như vậy thì mục tiêu tiếp theo của Quỷ Vật cũng sẽ là người ở trên tầng cao nhất đó à?"
"Không sai. Điều mà tôi muốn nói chính là ý này, chỉ cần chúng ta có thể xác định được mục tiêu mà Quỷ Vật muốn giết rồi xuất hiện ở chỗ đó thì có thể triệt để khóa chặt nó, chúng ta sẽ nhanh chóng giải quyết được một nửa nhiệm vụ lần này."
"Chỉ giải quyết được một nửa? Vậy còn nửa kia đâu?" Lần này người mở miệng là Thẩm Nhược Đồng.
"Đương nhiên chính là làm thế nào để thu phục được hết quỷ." Hạ Thiên Kỳ cười khổ:
"Đây mới là chính là vấn đề nan giải của chúng ta."
Nói đến đây, Hạ Thiên Kỳ mới xem như đã nói vào trọng điểm. Trọng điểm chính là làm sao để có thể bảo toàn mạng sống.
"Tiền bối nói không sai, nếu như không có cách nào để giải quyết Quỷ Vật thì nhiệm vụ lần này xem như không có cách nào giải quyết được."
Nói đến đây thì mặt của Triệu An Quốc cũng lập tức mếu lại y như đang khóc tang vậy, không biết nên làm gì. Cùng với Thẩm Nhược Đồng nhìn về phía của Hạ Thiên Kỳ.
"Trở thành nhân viên chính thức thì năng lực sẽ cao hơn. Không biết các cậu có loại năng lực gì?"
"Pháp thuật." Thẩm Nhược Đồng chậm rãi nói.
"Cậu thì sao?" Hạ Thiên Kỳ nhìn về phía Triệu An Quốc.
"Thể chất Lệ Quỷ." Triệu An Quốc mơ hồ cứ như khóc nói không ra tiếng.
Có lẽ người khác không biết tại sao Triệu An Quốc lại mang theo tiếng khóc nức nở nhưng trong lòng Hạ Thiên Kỳ lại biết rất rõ, cảm giác cứ như gặp được tri kỷ. Bởi vì loại thể chất này không phải như pháp thuật. Cứ mỗi lần muốn cường đại nó lên là cứ y như tự đốt tiền của mình vậy.
Tuy nhiên Lệ Quỷ hiển nhiên là sẽ yếu hơn so với ác quỷ, cũng không biết muốn cường hóa lên phải tiêu hao biết bao nhiêu điểm vinh dự, cũng không biết có thể giảm bớt được hay không.
Hạ Thiên Kỳ không hỏi kỹ càng về việc cường hóa, bởi vì vốn dĩ cũng không cần thiết hỏi, [hắn kết nối việc ngoài, tại thi hành nhiệm vụ, đến bây giờ mới cường hóa như vậy ném một cái thất lạc, giống Triệu An Quốc loại này thái điểu muốn đến không thể so với hắn mạnh bao nhiêu] đối phó với Quỷ Vật trong nhiệm vụ lần này vốn dĩ không trông cậy vào được.
Ngược lại trong lòng hắn ít nhiều cũng hi vọng về Thẩm Nhược Đồng hơn. Nhưng cũng không biết có thể trông cậy được nhiều hay ít thôi.