Hồ Đại Ngưu buồn bực nhìn cái quan tài đang nằm trước cửa nhà hắn. Một lát sau hắn mở miệng mắng:
Con mẹ nó, tôi đã trêu chọc ai đâu, sao lại trở thành thế này?
Nghĩ đến dáng vẻ Trần Lão Đại đằng đằng sát khí, hắn cắn chặt răng. Nhưng cũng không nói được ai điều gì, đều tại mình tự xen vào chuyện người khác, nên có nói cũng vô dụng.
Biết Trần Lão Đại đang nổi nóng, hắn không thể cãi lời, nên liền đem quan tài đi chôn cất, như vậy sẽ không có điều gì xảy ra.
Được rồi, nếu đã mang thứ này đến chỗ tôi, tôi sẽ giúp anh thủ tiêu nó. Rồi lại...
Hồ Đại Ngưu nói đến đây đột nhiên im hẳn, sau đó dường như sợ có người nghe thấy, hắn nhìn bốn phía, thấy xung quanh không có ai mới thở phào nhẹ nhõm, rồi tự vả vào miệng mình một cái, thầm nói:
Tại sao mình lại giống như Triệu Khoái Chủy như vậy chứ, cái gì cũng nói được.
Hồ Đại Ngưu xoa xoa khuôn mặt mo có chút đau của mình, khó hiểu nhìn về phía quan tài.
Hôm nay là ngày thứ bảy của tiểu Lệ, cũng là ngày cuối cùng thôn Hồ Lô túc trực bên linh cửu Trần thi, hôm nay là có thể hạ táng. Thôn Hồ Lô chỉ dùng hình thức chôn cất, trong tình huống đặc biệt mới mang xác đi thiêu.
Giống như cái chết của tiểu Lệ, đó không phải là một vụ án bình thường.
Theo bọn hắn nghĩ, cái chết này là vô cùng oan ức, nếu như không đốt thi thể, xác chết sẽ có nguy cơ vùng lên hại người. Còn việc túc trực bên linh cửu Trần thi, nói thẳng ra là để hóa giải oán khí của người chết.
Đối với những chuyện như thế này, Hồ Đại Ngưu hoàn toàn không biết gì cả, dù sao thật chất hắn cũng chỉ là một người thợ mộc, không phải chỉ làm quan tài như những người khác. Còn cái thân phận Âm Dương tiên sinh kia, thì hoàn toàn là tự mình phấn đấu.
Dù sao trong thôn cũng không ai hiểu về phương diện này, hắn cũng không phải là treo đầu dê bán thịt chó, cũng có thể coi là biết chút ít.
Tự giày vò mình một hồi lâu, Hồ Đại Ngưu mới chuyển quan tài từ bên ngoài vào nhà xác.
Vợ hắn mất sớm, còn chưa kịp có một đứa con, cho nên hắn đâm ra không sợ thứ gì cả, sắp xếp quan tài thật cẩn thận, rồi hắn tìm lụa trắng dùng để tưởng niệm, bố trí lại một chút.
Tuy nói là bố trí, nhưng trên thực tế thì đang làm một công việc bảo hộ, là muốn đem Vong Linh phong kín quan tài, không cho xác chết vùng dậy hại người.
Đại công cáo thành.
Hồ Đại Ngưu nhẹ nhàng thở ra, phủi tay, hiện giờ cũng không còn sớm nữa, bụng hắn cũng đang kêu liên hồi, liền đóng cửa sân đi về phòng.
Một tấm lụa trắng trên nắp quan tài đang bắt đầu thấm nước.
Tê...
Trần Lão Đại từ phòng đi ra, Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt cũng vừa định rời đi tìm hiểu thôn dân, thì bị Trần Lão Đại hốt hoảng gọi lại:
Hai đồng chí chờ một chút.
Nghe Trần Lão Đại gọi hắn và Lãnh Nguyệt là Đồng chí, Hạ Thiên Kỳ không khỏi chớp mắt, sắc mặt khó hiểu quay sang nói với Lãnh Nguyệt:
Nguyệt Nguyệt, nghe hắn vừa nói gì không?
Chuyện gì?
Hắn vừa gọi hai chúng ta là đồng chí, nhưng chúng ta không có quan hệ gì cả.
Lúc này, Lãnh Nguyệt mới hiểu ra, Hạ Thiên Kỳ đang trêu chọc mình, hắn bất mãn hừ lạnh một tiếng, rồi đi về phía Trần Lão Đại.
Trần lão ca, có chuyện gì sao?
Lãnh Nguyệt vẫn ôn tồn, lễ độ như trước.
Lại là chuyện trong nhà thôi, có lẽ đã làm các cậu chê cười rồi. Tôi cũng rất buồn phiền... Tiểu tử ngốc nhà tôi... aizzzzz!
Nói đến đây, Trần Lão Đại lại thở dài, mặt buồn rười rượi.
Bọn hắn vừa mới bước ra từ phòng Trần Thông, cho nên cũng hiểu rõ về tình hình Trần Thông lúc này. Trần Thông vẫn ở trạng thái mất nước, nhưng khẩu khí vẫn tàn độc như trước, chẳng lẽ nữ quỷ kia vẫn muốn tra tấn hắn?
Về phần Trần Lão Đại đột nhiên xuất hiện ở đây có lẽ là do lão đã biết được hôm nay bọn hắn sẽ điều tra một lượt trong thôn, cho nên mới đến để nói cho tụi hắn biết chút sự tình.
Trần đại ca đang nói gì thế? Chúng tôi rất hiểu tâm tình của cậu bây giờ, mất đi người thân là việc rất đau khổ không ai có thể chịu được, vậy mà lúc này lại bị chúng tôi quấy rầy, đây mới là việc đáng xấu hổ.
Lãnh Nguyệt bình thường lạnh như băng, luôn trưng ra một khuôn mặt không chút biểu cảm, không thích nói chuyện, nhưng đối với những việc như thế này thì sẽ lên tiếng, điều này cũng làm cho Hạ Thiên Kỳ cảm thấy rằng, Lãnh Nguyệt không phải là không biết nói chuyện, mà căn bản là không muốn nói.
Nghe Lãnh Nguyệt nói như vậy, vẻ mặt u sầu của Trần Lão Đại giảm đi mấy phần, đầy cảm kích nói:
Các cậu rất khéo nói chuyện. Nếu như các cậu có chuyện gì cần tôi giúp, cứ nói một câu, Trần Lão Đại tôi nói được làm được.
Có câu này của Trần Lão Ca, chúng tôi yên tâm rồi.
Hai người nói chuyện cùng Trần Lão Đại một hồi lâu, rồi bảo Trần Lão Đại trở về.
Sau khi Trần Lão Đại đi, bọn hắn liền trở về phòng của mình một chút, không bao lâu ẩn vào bóng đêm rồi rời đi.
Chỉ là bọn hắn không hề ngờ tới, Trần Lão Đại vẫn âm trầm đứng ở căn phòng đối diện, nhìn lấy bọn hắn rời đi.
Hồ Đại Ngưu làm xong bữa tối, thậm chí còn không có ý định bước ra, liền nghe tiếng lão Vương hàng xóm gào:
Đại Ngưu? Đại Ngưu?
Bởi vì lão Vương cũng là người thân cận của Trần Lão Đại, hơn nữa bọn hắn sống gần nhau, đi lại tiện bề, cho nên quan hệ rất tốt.
Đến rồi đến rồi!
Chuyển nồi rau xào từ trên lò xuống, Hồ Đại Ngưu vội vã chạy đến, mở cửa cho lão Vương.
Chuyện gì thế? Ông gọi tôi như gọi hồn, tôi vừa làm cơm xong, ông ăn cùng không?
Không ăn, nói thật, nhai không nổi. Lão Vương nói xong không khỏi thở dài:
Mấy ngày nay, tâm tình toi rất hoảng loạn, luôn cảm giác chuyện gì đó rất đáng sợ sẽ xảy ra.
Này, ông đừng tự dọa mình nữa, chuyện gì đáng sợ có thể xảy ra trong thôn chúng ta chứ. Ngay cả chim cũng thẳng thèm ị trong thôn ta cơ mà!
Mặc dù ngoài miệng Hồ Đại Ngưu nói như vậy, nhưng bên trong cũng hơi chột dạ, bởi vì cảm giác này cũng đã tồn tại tiếng hắn rất nhiều ngày.
Nói câu này, ông đừng cười, từ khi nhìn thấy xác chết của cô nương kia trôi, đêm nào tôi cũng gặp ác mộng, trong mộng nó biến thành một con lệ quỷ, sau đó bóp lấy cổ của tôi nói muốn báo thù!
Ông nói xem người làm chuyện xấu, có phải sẽ gặp báo ứng, bị quỷ trả thù không?
Lão Vương nói rất nghiêm túc, Hồ Đại Ngưu thấy hắn không giống như đang đùa, khóe miệng co giật một chút, an ủi nói:
Được rồi, đừng tự hù dọa mình, việc cũng đã làm, thoải mái đi. Ông bây giờ hối hận cũng chẳng thay đổi được gì. Còn nữa, nếu là báo ứng thật, ngừoi sau khi chết đều sẽ biến thanh quỷ để báo thù, thì Trần Lão Đại không biết là chết bao nhiêu lần rồi.
Tôi thấy ông đừng suy nghĩ gì cả, thoải mái đi.
Hồ Đại Ngưu vốn cho rằng khi nghe hắn nói, lão Vương đỡ lo một chút, nhưng lão Vương lại trả lời:
Trần Lão Đại sao lại không có báo ứng? Ông không thấy đứa con ngốc của hắn đã biến thành thây khô rồi sao? Nếu như không phải báo ứng, thì sao lại như vậy?
Nghe lão Vương nhắc đến Trần Thông, Hồ Đại Ngưu cảm thấy thân thể cứng ngắc lại mấy phần, bởi vì đúng như lão Vương nói, bệnh của Trần Thông thật sự là quá quỷ dị, hết lần này tới lần khác mất nước liên tục, điều này không khỏi làm hắn liên tưởng đến xác chết của một cô gái trôi trên sông Hồ Lô—— tiểu Lệ!
Nghĩ như vậy, trán Hồ Đại Ngưu liền đổ mồ hôi lạnh, tiếp theo thấy Lão Vương đứng ngay của chỉ ra phía sau hắn:
Trong thôn còn có gia đình kia có người chết sao?
Hồ Đại Ngưu biết lão Vương chỉ vào quan tài của tiểu Lệ, hắn theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua, giải thích:
Đâu có người nào chết, cái này là cô nương kia...
Lời giải thích vẫn chưa nói xong, Hồ Đại Ngưu liền vô cùng hoảng sợ mở to hai mắt!
Nắp quan tài sao lại mở?
Ở đây có một chỗ nước đọng, chuyện gì đã xảy ra...?