Dịch: Hàn Phong Vũ
Xuyên qua khe hở nhìn lại, có thế thấy trong căn phòng tràn đầy bóng tối lờ mờ, Vương Mai Mai dựa vào một góc bên trong mở to mắt, thân thể không nhúc nhích.
Chờ Lãnh Nguyệt hoàn toàn đẩy cửa phòng ra, cùng Sở Mộng Kỳ đi vào, phát hiện Vương Mai Mai đã không còn hơi thở.
Trên người cô ta không để lại chút thương tích nào, nhìn bộ dạng là bị hù chết tươi.
"Sư huynh, tôi nói một câu anh đừng giận, sợ là chúng ta cứu không được bọn họ.
Dù sao vừa rồi ngay cả tôi cũng không cách nào khống chế chính mình, chớ nói chi là những người bình thường này."
Mặc dù Lãnh Nguyệt rất không cam lòng, thế nhưng anh ta biết Sở Mộng Kỳ nói không sai, dù sao lời nguyền và ảo cảnh hoàn toàn khác biệt trên ý nghĩa, cũng không phải dựa vào nội tâm kiên định không tin, là có thể không chịu bất kỳ tổn thương gì.
"Chúng ta đi xuống đi."
Lãnh Nguyệt không tiếp tục ở lại, sau đó lại cùng Sở Mộng Kỳ quay lại trong phòng khách lầu một với Hạ Thiên Kỳ bọn họ.
"Thế nào, không sao chứ?"
Thấy bọn họ xuống, Hạ Thiên Kỳ lập tức hỏi một câu.
"Không có chuyện gì."
Sở Mộng Kỳ nói một câu tượng trưng, lại ghé vào bên tai Hạ Thiên Kỳ, nhỏ giọng nói với hắn:
"Lời nguyền này và huyễn kính không giống nhau, cũng không phải chỉ đơn thuần dựa vào không tin thì không có chuyện gì. Nếu thấy có quỷ vật xuất hiện, vẫn có thể chạy trốn ngay được, không thoát thì dùng chú phù phòng ngự ngăn chặn.
Tôi vừa mới trải nghiệm qua một lần, thiếu chút nữ là cào cả da trên lưng mình xuống."
"Ra là như vậy, tôi nói sao lại thấy áo lót của cô lộ ra."
Hạ Thiên Kỳ nghe xong làm ra một bộ dạng bừng tỉnh, cố tình nhắc nhở Sở Mộng Kỳ một câu.
"A!"
Vừa nghe Hạ Thiên Kỳ nói như vậy, Sở Mộng Kỳ mới ý thức quần áo bị cô cào rách ra, từ đó có thể thấy chút da thịt, và món đồ lót màu hồng kia.
"Khoác tạm áo khoác của tôi trước đi, vừa vặn tôi cũng thấy nóng."
Hạ Thiên Kỳ cởi áo khoác của mình ra đưa cho Sở Mộng Kỳ, Sở Mộng Kỳ so dự một chút rồi vẫn nhận lấy mặc vào người, kết quả nhìn qua giống như mặc máy liền thân vậy, hầu như đều bó cả người vào bên trong, có vẻ rất nhỏ nhắn đáng yêu.
Đám người Ngô Tử Hào nhìn Hạ Thiên Kỳ và Sở Mộng Kỳ, một hồi thì dán sát mặt nói thầm, một hồi thì mờ ám đưa áo khoác, bọn họ đều lầm tưởng hai người là người yêu.
Vì vậy, lại nghe Ngô Tử Hào cố tình lấy lòng nói:
"Bạn gái anh rất dễ thương."
"Bạn gái?" Hạ Thiên Kỳ nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó cười xấu xa nhìn thoáng qua Sở Mộng Kỳ, hào phóng nói:
"Nói chính xác chắc là con dâu nuôi từ nhỏ, lúc còn rất nhỏ cô ta đã bị bọn buôn người lừa gạt, bán cho tôi làm trâu làm ngựa."
"Ách..." Ngô Từ Hào nghe xong có chút mờ mịt, cũng không biết nên nói tiếp thế nào.
"Thối vô lại nhà ông đừng có nói hươu nói vượn, cẩn thận tôi xé nát miệng ông!" sở Mộng Kỳ nghe Hạ Thiên Kỳ nói như vậy, tức khắc nổi cáu gầm lên một câu với hắn.
"Chỉ đùa chút thôi, đừng giận vậy mà, cũng đừng làm như chuyện thật."
Hạ Thiên Kỳ ra hiệu Sở Mộng Kỳ an tâm một chút đừng nóng, trong lòng cũng biết Ngô Tử Hào đột nhiên nói như vậy, chính là muốn hỏi tình hình trên lầu một chút, nhất thời tìm không được điểm chen vào, cho nên mới cố tình kéo câu này.
"Phụ nữ trên lầu kia đã chết."
Hạ Thiên Kỳ cũng không giấu giếm, mà nói thẳng.
"Chết... Sao..."
Mấy người Ngô Tử Hào nghe xong, nội tâm hoảng sợ càng chợt tăng.
"Tỷ lệ sống sót của chúng ta là bao lớn?"
Sau khi tuyệt vọng trầm mặc một hồi, Từ Hải Minh lại hỏi Hạ Thiên Kỳ.
"Năm mươi phần trăm."
Mặc dù cảm thấy khả năng mấy người Từ Hải Minh này có thể sống sót nhiều nhất không quá một phần trăm, thế nhưng Hạ Thiên Kỳ cũng không nói ra, hắn muốn cho bọn người Từ Hải Minh hy vọng tiếp tục kiên trì.
Có thể trước kia những người nơi này đều mắc sai lầm, đều không phải loại người thật sự tốt lành trên ý nghĩa, thế nhưng cũng không phải kiau5 người xấu không chuyện ác nào không làm, cho nên đều nên có tư cách sống tiếp.
Bọn họ lấy tư cách là người ngoài, lấy tư cách là người không quen biết, lấy tư cách là người nhìn thấy cái chết, thì có lý do vứt bỏ bọn họ, nhưng chính bọn họ lại không có lý do gì vứt bỏ.
"Một nửa đã không tệ, cao hơn so với tưởng tượng của tôi."
Từ Hải Minh nghe Hạ Thiên Kỳ nói như vậy, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, lúc này quay về phía đám người cúi đầu cổ vũ nói:
"Mọi người hãy nghe tôi nói một câu, tôi biết không người nào muốn gặp loại chuyện như vậy, càng không một người nào muốn chết ở chỗ này. Thế nhưng, nếu chúng ta đã gặp nhau, chúng ta đã không cách nào quay đầu lại, vậy cũng chỉ có thể kiên định chính mình, liều mạng ra một chút hy vọng sống.
Vừa rồi người bạn này cũng nói, chúng ta càng sợ hãi, khả năng lời nguyền phát tác lại càng cao.
Vương Mai Mai chính là ví dụ, nên chúng ta cứ đứng lên như thường. Ít nhất, chúng ta phải vì chính chúng ta tranh thủ cho đủ thời gian, trì hoãn bước chân tử vong đang tới gần."
Lời nói này của Từ Hải Minh khiến mấy người Hạ Thiên Kỳ nghe được đều có chút ngạc nhiên, mặc dù trước kia hắn đã cảm thấy Từ Hải Mình khác với những người khác, là một người rất bình tĩnh, lãi là người rất giỏi về suy tính, thế nhưng lúc này, hắn lại cảm thấy cái bình tĩnh này của Từ Hải Minh lại có chút biến thái.
"Anh hiện đang làm gì?"
Hạ Thiên Kỳ tò mò hỏi.
"Tôi là một bác sĩ tâm lý." Từ Hải Minh nói xong, trên mặt hiện ra một nụ cười khổ.
"Chả trách anh có thể kiểm soát tốt tâm tình của mình."
Hạ Thiên Kỳ nghe được nghề nghiệp của Từ Hải Minh, nguộc lại cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, dù sao những người chơi ngành tâm lý học này, trên bản chất chính là một người tương đối gần như máy móc.
Sở dĩ lại nói bọn họ tương đối gần với máy móc, là vì phần lớn thời gian, bọn họ đều có thể bảo đảm bản thân nằm trong trạng thái lý trí tuyệt đối.
Mấy người Ngô Tử Hào tuy không làm được như Từ Hải Minh, nhưng cũng có thể làm được cố gắng đè nén hoàng sợ đang lan tràn.
Mọi người bắt đầu thử nói chuyện phiếm với nhau, bắt đầu thử quên đi cảnh ngộ lúc này của mình, sau đó Hạ Thiên Kỳ cũng tự giới thiệu mình một lần, xem như xuất phát từ tán thưởng Từ Hải Minh.
"Hạ tiên sinh, hỏi anh một vấn đề, bình thường đối mặt loại chuyện như vậy, các anh còn có thể xả thân mình vì nhân loại không? Ý tôi là nói, thấy nhiều người chết hơn, khó tránh sẽ xuất hiện tình hình lãnh đạm, đánh mất lòng thương cảm với người yếu, giống như người sẽ ăn những loại vật khác vậy, cũng là vì quán tính, và chênh lệch lực lượng tuyệt đối đưa tới."
Từ Hải Minh đang cùng Hạ Thiên Kỳ gàn huyên mấy câu, sau đó lại đột nhiên nám ra một vấn đề có chút kỳ quái này.
"Cái này còn phải xem là so với ai. So với người bình thường, chúng tôi thuộc về kẻ mạnh, ít khi phải chịu bất cứ uy hiếp gì, thế nhưng nếu so với quỷ vật, chúng tôi vẫn là một bên yếu thế.
Còn như anh nói có thể xả thân vì nhân loại hay không, nội tâm tôi thật sự cảm nhận là, có lúc có, có lúc không.
Nguồn gốc mâu thuấn, ở chỗ tôi cảm thấy tôi là vậy, nhưng có chút hành vi lại không giống. Nhưng nội tâm của tôi, thật ra lại muốn làm một người bình thường, trải qua cuộc sống bình thường, hưởng thụ cuộc sống bình thường.
Nhưng hiển nhiên bây giờ tôi rất khó làm được."
Từ Hải Minh cũng thật rất chăm chú nghe câu trả lời của Hạ Thiên Kỳ, nghe xong lại nói thêm:
"Hạ tiên sinh, làm một bác sĩ tâm lý, tôi có thể có trách nhiệm nói cho anh biết, anh có bệnh tâm lý."
"A?" Hạ Thiên Kỳ không nghĩ tới Từ Hải Minh lại đột nhiên nói như vậy, không khỏi có chút mờ mịt, có điều rất nhanh, Từ Hải Minh lại nói thêm:
"Có điều còn có thể cứu chữa."
Sở Mộng Kỳ vừa nghe hai người kia nói chuyện về tâm lý, trong lòng không nhịn được phun một câu:
"Hắn không phải có bệnh tâm lý, hắn rõ ràng chính là tâm lý biến thái, đồng thời đã vô cùng nguy kịch, không thể cứu chữa."
nói xong, cô lại liếc mắt một cái qua Lãnh Nguyệt vẫn đang yên ổn ngồi một bên, ra hiệu nói:
"Còn có vị này cũng vậy."