Dịch: Hàn Phong Vũ
Nếu phân cấp bậc cấp ác quỷ ra, vậy thì Sở Mộng Kỳ đang ở vị trí sơ cấp, Lãnh Nguyệt và Hạ Thiên Kỳ thì nằm ở mức cao cấp, đi lên thêm vài bước nữa chính là sơ chạm tới cánh cửa giám đốc ở cấp quỷ vương.
Thực lực phân biệt, với người chủ quỷ vật thể chất mà nói, là dựa vào màu sắc của đôi mắt.
Đôi mắt của lệ quỷ là đỏ như máu, ác quỷ là màu tím, mà quỷ vương là xanh ngọc bích.
Mà cách phân định cấp bậc của người chủ thuật pháp, chính là căn cứ vào pháp lực trong thân thể, khi pháp lực đạt tới trình độ nhất định, sẽ bước vào một cảnh giới mới.
Nguyên nhân bây giờ Hạ Thiên Kỳ cũng không cần điểm vinh dự, là vì quỷ vương tàn chi hắn dung hợp vẫn còn chưa tiêu hóa hết.
Theo tiêu hóa của quỷ vương tàn chi, trữ lượng quỷ khí trong thân thể hắn sẽ càng ngày càng nhiều, mặc dù bây giờ hắn không cần làm gì, có lẽ qua tầm mười ngày nửa tháng nữa, quỷ khí trong thân thể sẽ như lúc mới dung hợp quỷ vương tàn chi, lần nữa xảy ra biến đổi về chất, từ đó bước vào cánh cửa giám đốc.
Có điều chạm được vào cánh cửa quỷ vương, trong lòng hắn vẫn không biết chuyện gì sẽ xảy ra, nên vẫn luôn sợ hãi. Như thể nếu hắn thật sự đạt tới tầng thứ này, thì sẽ xảy ra một số chuyện hắn khó mà dự liệu vậy.
Gần đây trực giác của hắn luôn rất chuẩn xác, nhất là trên dự báo chuyện bất trắc, thế nhưng hắn không cách nào tìm được ngọn nguồn bất an, cũng đoán không ra rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì.
- ---
Ngay khi ba người Hạ Thiên Kỳ an tâm ở lại thành phố Phùng Viễn, trong hiện thực lại xảy ra một chuyện lớn mà trước đó bọn họ đã sớm có dự liệu.
Đệ nhất Minh Phủ đệ nhị vực, khi biết Trần Minh và Vương Vân Bằng bị giết, lần nữa điều động xuống năm giám đốc, thế nhưng sau khi xuống không được mấy ngày, lại vội vã chạy trở về.
Trước khi đi Hạ Thiên Kỳ vốn muốn liên lạc với Thẩm Hoành Viêm, nhắc nhở đối phương mấy câu, thế nhưng vì lúc đi quá mức vội vàng mà quên mất.
Ban đầu Thẩm Hoành Viêm cũng không biết Trần Minh và Vương Vân Bằng bị giết chết, còn cắn răng triệu tập người chủ quỷ vật thể chất, mãi đến khi năm giám đốc kia tới chỗ gã, gã mới biết hóa ra Trần Minh và Vương Vân Bằng đã chết.
Không cần nghĩ gã cũng biết, Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt bị truy nã, hiển nhiên chính là bọn họ giết chết hai người Trần Minh.
Cái này lại lần nữa khiến Thẩm Hoành Viêm khó mà tin được, trong lòng sợ hãi, không nghĩ ra, vì sao Hạ Thiên Kỳ luôn có năng lực cải tử hoàn sinh.
Nhưng không biết đệ nhị vực xảy ra chuyện gì, dẫn tới năm tên giám đốc được gọi trở về, việc đã giao phó cho Trần Minh và Vương Vân Bằng trước đó cũng vì vậy mà không giải quyết được.
Đệ nhị Minh Phủ vì tổn thất nghiêm trọng trong đại chiến Minh Phủ, nên cũng lần nữa quay lại điều dưỡng sinh trưởng, đặt sách lược trên đào tạo nhân tài hậu bị, nghiêm khắc ra lệnh người phía dưới không được trêu chọc đệ tam Minh Phủ, một khi bị phát hiện sẽ phải chịu trừng phạt nghiêm khắc.
Vì là mệnh lệnh từ phía trên, hơn nữa có một số người thích khoa trương, tiếng tăm của Hạ Thiên Kỳ trong Minh Phủ cũng càng lan truyền càng vang dội, nghiễm nhiên đã xứng đáng trở thành người đứng đầu.
Đám người Triệu Tĩnh Thù, sau khi có tài nguyên khổng lồ, và Diêu Trì bên kia hỗ trợ, người mới cũng nhanh chóng trưởng thành.
Để có thể nhanh chóng gia nhập vào đoàn thể của Hạ Thiên Kỳ, Triệu Tĩnh Thù không nghỉ một phút nào, không khác nào đi chợ, một sự kiện kết thúc sẽ lập tức đi vào trong sự kiện kế tiếp.
Mặc dù đệ tam Minh Phủ thuộc về Vương Tang Du trông coi, thế nhưng trên phương diện phân chia tài nguyên cho đám người Triệu Tĩnh Thù và Triệu An Quốc, tự nhiên cũng sẽ không quá công bằng, vì cô rất rõ ràng, đây cũng là điều Hạ Thiên Kỳ muốn thấy.
- ---
Thời gian thoáng cái trôi qua một tháng.
Trong một tháng này, Hạ Thiên Kỳ thông qua không ngừng thử nghiệm, rốt cuộc cũng khiến huyết sát quỷ binh có một loại quỷ thuật hoàn toàn khác trước.
Không những như vậy, theo quỷ vương tàn chi hắn dung hợp bị tiêu hóa càng ngày càng nhiều, quỷ khí trong thân thể hắn cũng lần nữa xuất hiện thay đổi, từ thể khí trước đó hoàn toàn biến thành thể lỏng, sau đó cuối cùng chậm rãi kết thành tinh thể xen lẫn màu xanh ngọc bích.
Ngay cả trên khô lâu quỷ giáp của hắn cũng xuất hiện điểm màu xanh lục, quỷ khí vốn bốc lên bao phủ trên bề mặt thì hoàn toàn ẩn vào không thấy.
Xem xét lại Lãnh Nguyệt bên kia, thì mỗi ngày đều bị thương nặng quay về, dựa theo cách nói của Sở Mộng Kỳ, sư huynh cô đang thử sáng tạo chú thuật cấm kỵ mới.
Mặc dù nghe vào rất điên cuồng, thế nhưng nghĩ tới Lãnh Nguyệt vốn là một thiên tài trên mặt này, lại là một tên điên chính cống, hắn cảm thấy thành công cũng chỉ là vấn đề sớm hay muộn.
Một tháng nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, ba người đều có đột phá rõ ràng.
Lãnh Nguyệt và Sở Mộng Kỳ cũng không thỏa mãn tình hình hiện tại, Hạ Thiên Kỳ có đề cập qua một lần là có muốn đi tới cảnh tiếp theo hay không, thế nhưng hai người đều muốn chờ đợi, vì vậy hắn cũng không sốt ruột.
Theo dung hợp quỷ vương tàn chi tăng lên, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy tâm tính của mình cũng như bị ảnh hưởng lớn, nhiều lần sau khi hắn thấy Sở Mộng Kỳ và Lãnh Nguyệt, đều nảy lên xung động muốn ăn bọn họ.
Cái xung động này rất đáng sợ, vì tới không có dấu hiệu nào, xuất hiện cực nhanh, sau đó cũng biến mất cực nhanh.
Đồng thời gần đây hắn còn gặp cảnh mất ngủ nghiêm trọng, chỉ cần ngủ một cái, là sẽ đi vào một thế giới vô cùng tối tăm, ở nơi này hắn bị vô số xiếng xích quấn chặt, bản thân nằm trong đó vùng vẫy gầm thét như phát điên.
Tình huống như vậy xảy ra, cũng khiến hắn không dám tiếp tục nữa, cảm thấy thực lực tăng lên quá nhanh cũng không hoàn toàn là chuyện tốt. Phần lớn mọi người bước từng bước một, từng chút một thích ứng với biến đổi của cơ thể, nhưng hắn thì mỗi một lần đều thuộc về cưỡng ép thích ứng, huống chi trong cơ thể hắn còn có quỷ anh, lại là quỷ vương thể chất dung hợp quỷ vương tàn chi, vốn đã không nên quá nóng vội.
Nên tạm thời không đi với Sở Mộng Kỳ và Lãnh Nguyệt, hắn sợ mình không chịu nổi, định sẽ quay về thành phố Phùng Viễn mấy ngày.
Không nghĩ cách nâng cao kỹ năng, tiêu tiền bất tận, lúc này không thể ăn không thể uống, thật sự nếu không tìm chút chuyện vui khác hưởng thụ một chút, vậy khó tránh có chút quá thiệt cho mình.
Trước khi đi, hắn cố ý đi tìm Lãnh Nguyệt và sở Mộng Kỳ, hỏi bọn họ có muốn cùng mình vào thành phố chơi đùa một chút không, Lãnh Nguyệt thì đừng hòng mơ tưởng nên từ chối hắn, ngược lại Sở Mộng Kỳ rất do dự, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng bỏ qua.
Hạ Thiên Kỳ đành phải một mình đón xe quay lại trong thành phố, tìm một quán rượu tốt nhất thành phố Phùng Viễn, đặt một phòng tổng thống.
Sau đó hắn lại lấy ra 20 vạn tiền mặt, bắt đầu tiêu tiền như nước trong một số chỗ thư giãn.
Một người không quá nhiều, gọi thêm 10 em gái, một đêm quẹt thẻ tiêu phí, ném ra hơn 30 vạn.
Không tới mấy ngày, danh tiếng của Hạ thiếu hắn bắt đầu lan truyền ra một vòng lớn, có tiền hay không có tiền, đều giống như là đi tìm tới giúp vui vậy.
Chơi như vậy mấy ngày, Hạ Thiên Kỳ vẫn cảm thấy đã nghiền, một buổi tối sau khi hắn quay lại phòng tổng thống, lại buông quỷ vực ra tới mức lớn nhất, định sẽ tìm chút niềm vui khác.
Hắn cũng không tin trong thành phố Phùng Viễn lớn như vậy, trong đêm cũng không có tên trộm nhép xuất hiện, trong lòng mỗi người đều có mộng đại hiệp, hắn không muốn biểu dương chính nghĩa, dĩ nhiên, nguyên nhân chủ yếu chính là muốn tự nuông chiều mình.
Có điều đợi liên tục chừng mấy ngày, cũng không thấy có cắn câu, điều này khiến cảm cảm thấy rất kính nể với an ninh của thành phố Phùng Viễn.
Nhưng không phải hoàn toàn không có thu hoạch, vì mỗi lần hắn đi ra khỏi quán rượu, lúc đi tới những sân chơi lớn, đều phát hiện có bốn người theo hắn.
Bốn người này là hắn đi đâu, bọn họ lại theo tới đó, thậm chí cả khi hắn chơi, trong bọn họ còn có người cố ý lôi kéo quan hệ.
Trong quá trình hắn hoàn toàn giả vờ như không để ý, thậm chí thành bạn bè với hai người trong đó, không vì cái gì khác, hắn muốn xem là ai không muốn sống nữa mà dám đụng đụng vào họng súng của hắn.