Dịch: Hàn Phong Vũ
"Từ lúc ra khỏi cửa ga tàu điện ngầm tới lúc chúng ta gặp nhau là bao xa, anh đã mệt thành thế này, xem ra thật sự phải giảm bớt calo cho anh, đi vận động nhều một chút cho bớt mập."
"Hôm nay không biết anh thế nào nữa, có thể là gần đây tăng ca liên tục, nên cả người có hơi chịu không nổi."
Nói đến đây, trong đầu Khang Khải Vi không khỏi lần nữa xuất hiện người phụ nữ váy đỏ hắn thấy trên cửa kính tàu lừa kia.
Hắn không cảm thấy là mình xuất hiện ảo giác, mà nếu quả thực không phải ảo giác, vậy thì thật sự chỉ còn lại một loại khả năng hắn gặp quỷ này thôi.
Không nói chuyện này với Từ Uyển Thu, vì lá gan của Từ Uyển Thu rất nhỏ, hơn nữa cũng không thích hoang tưởng, thật ra hắn sợ Từ Uyển Thu kéo hắn tới chùa thắp hương bái Phật nữa.
"Công ty của các anh cũng thật là, tăng ca càng ngày càng nhiều, vì sao không thấy tiền lương tăng vậy chứ."
Từ Uyển Thu lại trở về phòng bếp, một bên vừa đảo thức ăn, vừa nói chuyện cùng Khang Khải.
"Chờ anh hoàn thành nhiệm vụ trong tay, tự anh đi tìm giám đốc nói chuyện một chút, xem ra không chủ động nói là không được."
"Cũng không thể như vậy được, bây giờ hai ta vẫn không có chuyện gì, nhưng chờ sau này muốn sinh con, chi tiêu của chúng ta cũng lớn hơn, mỗi tháng trả góp tiền căn hộ, hơn nữa còn sữa của con, rồi lớp nhà trẻ, trời ơi, suy nghĩ một chút thôi em đã thấy tuyệt vọng."
Khang Khải Vi không biết nên nói tiếp thế nào, lại nói tiếp quả thực hắn cũng lăn lộn được rất bình thường, đã ba mươi tuổi đầu, tiền lương mỗi tháng đều ra hơn 5000.
Đồng thời mỗi tháng còn phải trích một phần trả tiền vay, cái này cũng khiến Tử Uyển Thu bình thường rất tiết kiệm, cái này không dám mua, cái kia không dám mua, ngay cả cùng đồng nghiệp dạo phố đều rất cẩn thận, rất sợ sẽ tốn thêm tiền.
Làm một thằng đàn ông, nhìn người phụ nữ của mình mặc không dám mặc, mua không dám mua, ngay cả trang sức kiểu dáng tinh tế một chút cũng không có, trong lòng hắn cũng rất đau khổ.
Ngày đó trong lúc vô tình hắn nghe thông tin của bạn trai cũ của Từ Uyển Thu, người ta mở một công ty rất lớn, thu nhập hàng tháng đều trên trăm vạn.
Dĩ nhiên, khiến hắn để ý hay là đối phương vẫn rất hối hận khi trước đó đã chia tay với Từ Uyển Thu, gần đây lại thông qua đủ lại cách thức mà tiếp cận liên lạc với Từ Uyển Thu.
Tuy hắn tin tưởng Từ Uyển Thu, thế nhưng, trong lòng hắn vẫn rất không thoải mái.
Cảm thấy so với mình, mọi phương diện của đối phương đều rất tốt, lúc đó lại yêu Từ Uyển Thu tới chết đi sống lại, còn không ngại Từ Uyển Thu đã kết hôn.
Nên hắn không có năng lực thuyết phục chính mình, gạt bỏ toàn bộ tin tưởng Từ Uyển Thu sẽ không dao động.
Vì hắn vốn chính là "lốp xe dự phòng" của Từ Uyển Thu, chỉ là lúc đó thừa dịp trống rỗng mà chen vào, cho Từ Uyển Thu một vòng tay mà thôi.
"Nghĩ gì thế, nhanh tới đây ăn cơm."
"Không có, không nghĩ gì cả, anh tới ngay đây."
Bị Từ Uyển Thu thúc giục một câu, Khang Khải Vi vội vàng đứng dậy đi vào phòng vệ sinh rửa tay, sau khi trở lại hắn phát hiện Từ Uyển Thu đang ngồi trước bàn ăn cầm điện thoại di động không biết nói chuyện phiếm với ai.
Không hiểu sao trong lòng hắn dâng lên một ngọn lửa, nhìn Từ Uyển Thu hỏi:
"Em đang nói chuyện phiếm với ai vậy? Có phải Hoàng Vân Tuấn không?"
"Anh nói gì đó!"
Thấy Khang Khải Vi vậy mà nghi ngờ mình, Từ Uyển Thu tức khắc không vui, trở ngược màn hình điện thoại di động lại, quay về phía hắn nói:
"Em đang trò chuyện làm ăn với đồng nghiệp, anh thấy rõ chưa!""Anh... anh nói đùa nói em thôi." Khang Khải Vi rất hối hận trong lòng, đành phải kiên trì tìm một lý do mà cả quỷ cũng không tin nói.
Từ Uyển Thu trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó không vui nói:
"Khang Khải Vi, anh nghi ngờ em, anh thật là làm cho em quá thất vọng rồi!"
Từ Uyển Thu nói xong, mí mắt có hơi ửng hồng đứng lên, sau đó đi vào trong phòng ngủ, nặng nề đóng cửa lại.
Chỉ còn lại Khang Khải Vi vẫn ngây ngốc đứng trước cửa phòng vệ sinh, không biết nên yên lặng, hay nhanh đi dỗ Từ Uyển Thu.
Ai cũng không ăn cơm tối, mặc cho Khang Khải Vi thừa nhận sai lầm thế nào, nhận lỗi thế nào, Từ Uyển thu không phản ứng tới hắn, còn đưa ra cách muốn chia phòng ra ngủ với hắn.
Khang Khải Vi không có cách nào khác, chỉ có thể đồng ý, cảm thấy nghi ngờ của mình thật sự rất không nên.
Buổi tối, một mình trên giường trong một phòng ngủ khác, Khang Khải Vi trằn trọc ngủ không được, trong lòng vẫn lo lắng vì Từ Uyển Thu.
Vì vậy hắn lại xuống khỏi giường.
Đi qua phòng khách tới trước cửa phòng ngủ chỗ của Từ Uyển Thu.
"Vợ ơi? Em đã ngủ chưa?"
Trong phòng ngủ không có tiếng động đáp lại hắn, Khang Khải Vi cũng không chú ý tới gì, mở cửa phòng ngủ ra đi vào.
Rèm cửa sổ hoàn toàn bị kéo kín, chỉ có ít ánh trăng xuyên qua đầu rèm cửa, khiến Khang Khải Vi có thể mơ hồ thấy Từ Uyển Thu đang nằm trên giường.
Không, có vẻ như không phải chỉ có một mình Từ Uyển Thu.
Trên giường còn có một người khác!
Người kia nằm sau lưng Từ Uyển Thu, không thấy rõ mặt, chỉ có thể thấy "hắn" đang ôm Từ Uyển Thu từ phía sau.Thấy một màn như vậy, Khang Khải Vi tức khắc gầm hét lên:
"Từ Uyển Thu!"
Từ Uyển Thu vốn đang ngủ, bị Khang Khải Vi đột nhiên hô lên như vậy tức khắc bị dọa tới kinh hãi ngồi dậy, đưa tay mở đèn đầu giường lên.
"Anh lại làm sao vậy!"
Sau khi đèn phòng ngủ mở lên, Khang Khải Vi tức khắc lại ngây ngẩn cả người, vì trên giường ngoài Từ Uyển Thu ra, nào còn có người nào khác đâu.
"Anh... Cái kia... Vợ..."
"Đi ra ngoài cho em!"
Từ Uyển Thu chỉ ra ngoài cửa, trong tiếng nói tức giận bí mật mang theo mấy phần nghẹn lời.
Khang Khải Vi không biết nên giải thích thể nào, buộc lòng phải than thở rời đi.
Có điều lúc xoay người ra khỏi phòng ngủ, hắn lại đột nhiên lòng có cảm giác quay đầu lại, tiếp theo thấy bên cạnh Từ Uyển Thu có một người phụ nữ vảy đỏ âm lãnh nhìn hắn!
Khang Khải Vi vừa mới muốn nói gì, cửa phòng lại quỷ dị đóng lại!
Khang Khải Vi đứng trước cửa, đã có chút nghi ngờ không phải tinh thần của mình thật sự xảy ra vấn đề, vì người phụ nữ váy đỏ hắn thấy trên giường kia, chính là người phụ nữ váy đỏ dán mình trên mặt kính tàu điện ngầm mà hắn thấy!
Vì sao người phụ nữ kia xuất hiện ở nơi này?
Chẳng lẽ là đi theo hắn về sao?
Nghĩ tới đây, trong lòng Khang Khải Vi đột nhiên nảy ra một suy nghĩ khiến hắn rợn cả tóc gáy, phụ nữ váy đỏ kia là hắn cõng một mạch từ lối vào ga tàu điện ngầm về nhà!
Khang Khải Vi bị dọa tới mức cả người run lập cập, lại thử đẩy cửa phòng ngủ ra, nhưng cửa phòng ngủ lại như bị khóa trái bên trong, mặc cho hắn dùng sức thế nào cũng đẩy không ra.
Cái này cũng khiến Khang Khải Vi cấp bách lớn tiếng hô lên với Từ Uyển Thu bên trong:
"Vợ, em nhanh mở cửa ra! Trong phòng ngủ của em có quỷ!"
"Đủ rồi Khang Khải Vi! Anh nghi ngờ tôi còn chưa tính, bây giờ anh còn trêu chọc tôi!"
Lúc này tiếng kêu khóc của Từ Uyển Thu cũng vọng ra từ phòng ngủ.
Khang Khải Vi không biết nên giải thích thế nào, chỉ có thể tiếp tục nói:
"Thật mà vợ, anh không lừa em, em mau mở cửa ra, trong nhà thật sự có quỷ!"
Mà lúc Khang Khải Vi đang hô lên câu nói này, lại thấy trên tấm kính thủy tinh mờ đột nhiên xuất hiện một cái bóng người bị kéo dài.
Bóng người không ngừng lắc lư trên mặt kính mờ, sau đó, lại thấy một cái đầu phụ nữ đột nhiên chui ra, trên mặt mang điều cười hằn đáng sợ, nhìn chăm chú vào Khang Khải Vi cách nó gần trong gang tấc.