Dịch: Hàn Phong Vũ
Trong khu Xác Sống, một đôi tình nhân trẻ tuổi đang một trước một sau đi tới.
Trên mặt người nữ thoáng không vui, không ngừng quay về phía thanh niên sau lưng nhịn không được thúc giục nói:
"Tôi nói Hồ Hiểu, anh có thể đi nhanh một chút được không, anh xem ngay cả cụ ông trước mắt kia cũng đi không thấy bóng dáng rồi."
"Không được, anh thật sự đi không nổi nữa, hay chúng ta vẫn nên tìm chỗ nghỉ ngơi một hồi đi, từ vừa rồi anh đã cảm thấy toàn thân mệt ghê gớm."
Một nam một nữ này không là ai khác, chính là hai người Hạ Thiên Kỳ nhìn thấy trong phòng phát thanh trước đó.
"Anh thật đúng là cụt hứng, nói đi theo tôi chơi, không những vứt bỏ tôi không nói, bây giờ còn chuyện này chuyện kia."
Nữ bất mãn nói cong, lại liếc mắt xung quanh, tiếp theo thấy một khi trải nghiệm hoàn nguyên 3D. Vì vậy quay về phía bạn trai nói:
"Chúng ta tới chỗ kia đi, anh tự tìm một chỗ ngồi xuống, tôi đi chơi một chút."
Người thanh niên không có ý kiến gật đầu, hai người lại đi vào.
Nơi được đặt tên là "khu thể nghiệm hoàn nguyên 3D" này, nói trắng ra là một rạp phim chiếu thể loại 3D, bên trong đặt một số máy móc, vào trong ngồi mang một cặp kính mắt, sẽ có một loại cảm giác cả người như ở ngoài.
Người bên trong tuy không nhiều nhưng cũng không tính là ít, thiếu nữ váy ngắn xếp hàng, bạn trai Hồ Hiểu của cô ta lại mệt thở không nổi tìm một băng ghế dài đặt mông ngồi xuống.
"Mẹ nó quái thật chứ, gần đây mình cũng không làm gì, sao lại mệt như vậy chứ."
Hồ Hiểu không nhịn được bắt đầu tìm nguyên nhân xảy ra trên người hắn, trên thực tế cuộc sống bình thường của hắn quả thực cũng rất không theo quy luật, ngủ trễ dậy trễ, thỉnh thoảng còn thức xuyên đêm, sau lưng bạn gái còn hẹn hò vài em gái mướn phòng chơi đùa lăn lộn.
Thế nhưng đoạn thời gian gần nhất, vì thẻ ngân hàng bị cha hắn thịch thu, nên hắn cũng đàng hoàng hơn rất nhiều.
Có thể coi là mệt mỏi nữa, nhưng cũng không mệt tới mức đi vài bước sẽ nghỉ một chút, cả người nặng tới mức như còn cõng thêm một người nữa.
"Cậu xem hai người kia, cũng không ngại xấu hổ."
"Đoán chừng là vừa mới có người yêu không bao lâu đi."
"Có điều cô gái kia là mang mặt nạ đi, nhìn ghê thật."
Nghe bên cạnh không ngừng có tiếng người bàn tán vang lên, Hồ Hiểu nhịn không được nghiêng đầu nhìn lại, lại thấy nói chuyện là một đôi tình nhân ngồi ở đầu cùng bên phải ghế dài, nhìn tình hình cũng như hắn, đi mệt nên vào nghỉ chân một chút.
Thấy hắn nhìn sang, hai người không nói gì nữa, đều quay đầu về một bên.
"Nói ai?"
Hồ Hiểu không biết hai người kia đang nói ai, vì ngồi bên cạnh hắn là một bả lão còn có một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, qua bên phải hơn nữa chính là một đôi tình nhân, ngoài ra không còn người nào khác.
Nhưng nhìn hay người kia, rõ ràng là hai mẹ con, người con dẫn mẹ hắn cào đi giải sầu một chút.
"Đúng là đồ SB*!"
*SB - Hán - Việt: Sa bỉ - viết tắt của stupid b*tch.
Hồ Hiểu mắng một câu trong lòng, nhưng chuyện này lại cho hắn một lời nhắc nhở, vì đoạn đường này, hắn đã nghe qua lời tương tự không chỉ một lần.
đồng thời xác xuất thu hút ánh mắt cũng gần như là trăm phần trăm, dù sao có một số người chỉ chỉ trỏ trỏ hắn, không biết đang bàn tán cái gì.
Hắn cũng không biết có phải trên người mình quẹt phải thứ gì hay không, hay là nói trên mặt không cẩn thận dính thứ gì.
Nhìn bạn gái hắn còn phải xếp hàng một hồi, lúc này hắn cũng vừa vặn mắc tiểu, lại định ra ngoài tìm nhà cầu tiểu tiện một chút, thuận tiện sửa sang quần áo một chút, nhìn xem rốt cuộc mình có vấn đề ở chỗ nào.
Cũng không nói cho bạn gái hắn biết, hắn đi đi ra khỏi khi thể nghiệm 3D, vì phòng vệ sinh ở đối diện, không xa bao nhiêu bước, nên sau khi ra ngoài hắn lại đi thẳng vào.
Phòng vệ sinh rất vắng vẻ không có một móng người này, cái này ít nhiều gì cũng khiến hắn sinh lòng mê man. Có điều hắn cũng không nghĩ nhiều, chờ tiểu tiện xong đi tới trước gương, định sửa sang đầu tóc quần áo một chút, kết quả suýt nữa hù hắn sợ gần chết.
Vì hắn thấy hai người trong gương!
Một người trong đó là hắn, mà một người khác... Thì mọc đầu trên bả vai hắn.
Hoặc dùng cách nói chính xác hơn là, người kia đang nằm trên lưng của hắn, là một người phụ nữ váy đỏ mang mặt nạ xương khô.
Thế nhưng Hồ Hiểu lại hoàn toàn không có ấn tượng, cơ bản là không nhớ được trên người của mình có thêm một người từ khi nào.
"Con mẹ nó cô là ai, nhanh xuống cho tôi!"
Hồ Hiểu bị dọa sợ khủng khiếp, lại trở tay lại muốn kéo người phụ nữ vẫn nằm trên lưng hắn xuống, song khi hắn đưa tay ra sau lưng, lại phát hiện hắn hoàn toàn không đụng được người nào.
Hắn không tin lại với với thêm một lần, thế nhưng lần nào tay hắn cũng rơi trên lưng hắn.
Trên lưng hắn hoàn toàn không có người nào, vì hắn hoàn toàn không đụng được.
Thế nhưng trong gương, người phụ nữ váy đỏ kia vẫn nằm úp sấp trên lưng không xê dịch.
Không, kia thật sự là người sao?
Nghĩ tới đây, Hồ Hiểu nhất thời cảm thấy cả lưng bốc hơi lạnh, hắn hoảng hốt kêu một tiếng, vội vàng chạy ra khỏi phòng vệ sinh.
Trên người vẫn nặng nề kịch liệt, trước kia lúc không thấy người phụ nữ váy đỏ kia, hắn không cảm thấy cái gì, thế nhưng lúc này, hắn càng thêm tin tưởng, bản thân mệt như vậy, cũng chính là vì trước sau hắn vẫn luôn cõng một con quỷ đi tới đi lui!
Hồ Hiểu như phát điên vọt vào đám người, nhưng các du khách lại dạt ra như tránh người điên.
Hắn vọt một mạch vào trong khu trải nghiệm 3D, mà lúc này bạn gái hắn cũng vừa vặn xếp hàng xong, ngồi vào máy trải nghiệm.
"Mạnh Lệ, trước em đừng chơi! Anh gặp quỷ!"
"Anh có bị bệnh không, có phải ra khỏi nhà quên uống thuốc,rồi đi, nói bậy gì đó!"
Lời của Hồ Hiểu không những khiến bạn gái hắn để ý, ngược lại vô tình bị mắng cho một trận.
"Thật sự anh không lừa em, vừa rồi anh đi nhà cầu, sau đó phát hiện trên người anh cõng một người phụ nữ! Nhưng anh hoàn toàn không bắt được nó, có điều anh có thể cảm nhận được sức nặng của nó."
"Anh đừng có nói nhảm, cũng không sợ bị người ta cười."
Mạnh Lệ vẫn không tin.
"Không tin em có thể hỏi bọn họ, bọn họ đều có thể thấy, trên người anh có phải có cõng một người phụ nữ mặc váy đỏ hay không?"
Hồ Hiểu xoay người lại, quay về phía những du khách xếp hàng sau lưng Mạnh Lệ kia.
Các du khách đều mờ mịt lắc đầu, như đang đối xử với người bệnh thần kinh, đều theo bản năng kéo giãn khoảng cách với hắn.
"Làm sao có thể không thấy được! Rõ ràng trước đó có người có thể thấy!"
Nói xong, Hồ Hiểu đột nhiên nhớ lại một đôi tình nhân vừa ngồi trên ghế dài kia, thế nhưng khi hắn xoay người qua tìm kiếm, lại phát hiện hay người kia đã không thấy đâu.
"Quên đi! Không chơi nữa, thật là mất hứng!"
Mạnh Lệ bị Hồ Hiểu quấy rối như vậy, cảm giác mình rất mất mặt, tức khắc mất hứng thú ở lại, lạnh lùng bỏ lại một câu nói, lại đẩy Hồ Hiểu cản trước người ra tiếp theo bỏ đi không quay đầu lại.
...
Hạ Thiên Kỳ nhàm chán đi vòng quanh vài vòng, đau đó quay về quán rượu, chờ hắn đẩy cửa ra đi vào, đã phát hiện Lãnh Nguyệt đã thức dậy từ lúc nào, đang nhoài người ra ngoài cửa sổ yên lặng nhìn đám người phía dưới.
"Anh dậy rồi Lãnh thần, xem ra tinh thần không tệ lắm.
Tôi vừa mới xuống dưới ăn vài thứ, đến lượt tôi ngủ chút rồi."
"Tôi bị một tiếng hét thảm đánh thức."
Hạ Thiên Kỳ ngáp một cái vừa muốn đặt mông ngồi trên giường, Lãnh Nguyệt quay đầu lại nói một câu, lại nhất thời khiến hắn tỉnh táo hơn rất nhiều.