Dịch: Hàn Phong Vũ
Hạ Thiên Kỳ nghe xong trong lòng ít nhiều gì có chút sợ hãi, dù sao bị một đại nhân vật âm thầm giám sát, hơn nữa còn không biết cái giám sát này là địch hay là bạn, như một tên đồ tể mua một con bò, không biết để giết mổ hay dùng làm việc đồng án, nhưng hiển nhiên khả năng trước cao hơn nhiều.
Lại thêm ngay cả hắn cũng không hiểu nổi bí ẩn trong nhà, cho nên khó nói gã mặt nạ kia có phải cũng biết một phần chuyện trong nhà của hắn hay không.
"Cái này cũng không phải chuyện tốt mà."
Hạ Thiên Kỳ cảm khái nói, nhưng nói xong rồi rất bất đắc dĩ, vì bây giờ còn có Vương Vân Bằng và Trần Minh đè trên đầu hắn, ngay cả hai tiểu nhân vật đến từ đệ nhị vực này hắn cũng không có cách gì, chớ nói chi là đối phó gã mặt nạ.
"Nhưng cũng chưa chắc là một chuyện xấu, nếu cậu thật sự có tác dụng với gã mặt nạ kia, vậy thì gã mặt nạ cũng sẽ không nhìn cậu bị giết. Trừ phi ở chỗ hắn kia còn có người có thể thay thế cậu.
Nên vừa vặn mượn cơ hội này, tôi xin hắn xem xét một chút, nếu hắn đồng ý giúp, vậy thì nói rõ trong một thời gian ngắn sắp tới, hắn sẽ là chỗ dựa của cậu.
Nếu hắn biểu hiện không có chút húng thú nào, vậy thì tình cảnh của cậu tất nhiên không thể lạc quan."
"Đúng vậy, có điều tôi cũng không thích giao số mệnh cho người khác xử trí." Hạ Thiên Kỳ cũng không muốn trông cậu vào một người mà ngay cả là địch hay là bạn cũng không rõ.
"Thế nhưng lúc này cậu lại không có cách nào.
Đối mặt một giám đốc bước một chân vào cấp quỷ vương, hơn nữa còn là hai người, mặc dù các cậu có liều mạng với đối phương, cuối cùng vẫn là vô ý chịu chết."
Mộc Tử Hi biết tính cách Hạ Thiên Kỳ, vốn không phải người theo chủ nghĩa cam tâm bị người chi phối, thêm vào còn có Lãnh Nguyệt, đừng thấy bình thường không nói tiếng nào, giống như đang chuyên tâm làm một mỹ nam tử an tĩnh, trên thực tế nếu luận về mức độ điên cuồng, sợ là ngay cả Hạ Thiên Kỳ cũng theo không kịp.
Nên hắn thật sự sợ đầu Hạ Thiên Kỳ nóng lên, sau đó Lãnh Nguyệt lễ vô phản cố, hai người thật sự đi liều mạng với Vương Vân Bằng bọn họ.
"Tôi biết, không phải vạn bất đắc dĩ, tôi sẽ không liều mạng với bọn họ."
Hạ Thiên Kỳ đương nhiên hiểu Mộc Tử Hi đang lo lắng điều gì, vì vậy lại nói ra suy nghĩ của hắn.
"Cậu có thể hiểu là tốt rồi. Quên đi, loại tin tức xấu này tạm thời để qua một bên trước, lần này tôi tới đây có mang theo chút tin tức tốt.
Có lẽ sẽ có chỗ giúp đỡ các cậu."
"Bây giờ chỉ cần không phải tin tức xấu, với tôi mà nói thì coi như tuyệt đối là tin tức tốt."
Hạ Thiên Kỳ cười khổ uống một hớp nước, trong lòng vẫn có chút mong đợi.
Mộc Tử Hi không tiếp tục thừa nước đục thả câu, nói thẳng ra:
"Hai người các cậu hẳn đã đi qua đệ nhị vực rồi, biết rõ đệ nhị vực có kỳ đóng băng năng lực đúng không?"
Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt gật đầu không cho ý kiến.
"Cái kỳ đóng băng này thực ra thuộc về một loại quy tắc của đệ nhị vực, khi cậu chưa thật sự đả thông con đường nối liến với đệ nhị vực của mình, kỳ đóng băng này sẽ luôn tồn tại.
Có điều loại con đường riêng tư này, đối mặt chỉ là quản lý cấp cao của Minh Phủ. Loại nửa đường gia nhập tập thể của gã mặt nạ như tôi, vì gã mặt nạ sớm đã đã thông con đường của mình, nên cũng không tồn tại cái kỳ đóng băng vừa nói. Chắc chắn các cậu vẫn chưa hoàn toàn đả thông đường, nên kỳ đóng băng sẽ còn tồn tại, dưới tình hình chung, phải tham gia khoảng ba lần sự kiện nữa.
Nếu kỳ đóng băng kia là một loại ràng buộc của các cậu, thì với quỷ vật cũng như vậy, chỉ là ràng buộc tương đối nhỏ một chút. Thế nhưng theo khoảng cách đệ nhị vực càng ngày càng gần, ràng buộc sẽ càng ngày càng nhỏ.
Nói cách khác, lần đầu tiên các cậu ở trong sự kiện, nếu còn có thể dựa vào vận may để tránh né truy sát của quỷ vật, vậy thì trong lần thứ hai, lần thứ ba, loại xác xuất này sẽ càng ngày càng thấp.
Mặc dù kế tiếp thực lực của các cậu cũng sẽ dần dần khôi phục, thế nhưng không cách nào đối kháng với quỷ vật.
Mà như vậy nếu muốn sống sót trong kỳ đóng băng, chỉ có thể cân nhắc sử dụng ngoại lực.
Ngoại lực này chính là hoán đổi nước thuốc thuật pháp.
Tôi mang tới cái tiin tức tốt này chính là liên quan tới phương diện sử dụng nước thuốc thuật pháp.
Đổi nhiểu một số nước thuốc gia tăng phòng ngự, gia tăng tốc độ, thậm chí là nước thuốc có tính phụ trợ khác để vượt qua kỳ đóng băng tuyệt đối là chỗ tốt.
Dù sao cũng đừng cảm thấy mấy thứ nước thuốc có tính phụ trợ kia là vô bổ, trên thực tế chỗ dùng lớn nhất, chính là dùng để đối phó với kỳ đóng băng trong sự kiện của đệ nhị vực.
Đến thời khắc mấu chốt nhất, tuyệt đối là vật cực kỳ có giá trị.
Thế nào, tin tức tôi mang tới này không tồi đi, đây chính là tôi phải trăm cay ngàn khổ mới nghe ngóng được, rất nhiều người cũng không biết."
Lời của Mộc Tử Hi khiến Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt cảm động, trên thực tế khiến bọn họ gian nan nhất trong sự kiện của đệ nhị vực, chính là vấn đề kỳ đóng băng năng lực của tự thân.
Bọn họ cũng có nghĩ tới, chỉ dựa vào vận may thì có thể chịu qua một lần, còn có thể sống qua hai ba lần, thậm chí nhiều lần hơn sao?
Sớm muộn gì cũng có lúc vận may không tốt, cho dù tới lại lần trước, thì cũng đủ khiến bọn họ chết không chỗ chôn thây. Nên tin tức Mộc Tử Hi mang tới này, rõ ràng là một lần giúp đỡ đúng lúc, tuyệt đối cũng coi là tin tức tốt.
Trước kia bọn họ cũng thật giống như Mộc Tử hi nói, cảm thấy mấy thứ nước thuốc thuật pháp kia đều là vô tác dụng, đơn thuần cảm thấy nước thuốc khôi phục thương thế, và khôi phục thể lực có ích.
"Cái này thật đúng là tin tức tốt, Mộc thiếu thực sự phí tâm tư rồi, chờ một chút tôi sắp xếp cho anh, một hàng rồng rắn phục vụ."
Hạ Thiên Kỳ biết Mộc thiếu này ít khi nào tốt miệng, nên vội vảng biểu thị một câu.
"Cũng là cậu hiểu tôi, có điều bây giờ cám ơn tôi còn có chút hơi sớm, tin tốt không chỉ có một cái này, còn có một tin khác.
Có điều ngay từ đầu tôi cảm thấy là tin tốt, thế nhưng bây giờ nghĩ lại một chút cũng không cảm thấy là tin tốt hoàn toàn."
Mộc Tử Hi muốn nói lại thôi, do dự một chút, rồi vẫn nói ra:
"Lần này chúng tôi tới có ba người, thế nhưng người đã đi trước khi cậu tới, người đi kia chính là Lưu Ngôn Mẫn."
"Mẫn Mẫn cũng tới, hiện tại hắn thế nào rồi?"
Nghe tin tức của lưu Ngôn Mẫn, Hạ Thiên Kỳ không khỏi có chút cảm động, ngay cả Lãnh Nguyệt cũng nhìn về phía Mộc Tử Hi.
"Thực lực có nâng cao rất lớn, cũng đạt tới cấp ác quỷ, thế nhưng người thì... Đã hoàn toàn không giống trước kia."
Mộc Tử Hi suy nghĩ một chút cảm thấy vẫn còn phải nói chuyện của Lưu ngôn Mẫn cho Hạ Thiên Kỳ biết, vì Lưu Ngôn Mẫn và tình hình của hắn hoàn toàn khác biệt, hắn cảm thấy gã mặt nạ rất coi trọng Lưu Ngôn Mẫn, mà Lưu ngôn Mẫn cũng như một thân tín nói gì nghe nấy vậy, nếu gã mặt nạ thật sự đánh cái chủ ý gì với Hạ Thiên Kỳ, khó tránh khỏi Lưu Ngôn Mẫn sẽ trở thành một mũi nhọn đâm vào tâm khảm Hạ Thiên Kỳ.
Cho nên để ngừa ngộ nhỡ, cần phải để cho Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt chuẩn bị tâm lý.
"Hắn cũng gia nhập hàng ngũ của gã mặt nạ sao? Kỳ thực tôi cũng biết hắn nhất định đứng trong hàng ngũ của người kia."
Sau khi Hạ Thiên Kỳ trở thành người cầm quyền của đệ tam Minh Phủ, không phải không đi tìm tung tích của Lưu Ngôn Mẫn, thế nhưng cũng không tìm được, mà số thông tin Lưu Ngôn Mẫn dùng vẫn còn giữ, nên chỉ có một khả năng, hắn đã không còn ở trong đệ tam Minh Phủ nữa.
Sau khi rời khỏi Minh Phủ, mặc dù số thông tin sẽ bị gạch bỏ, thế nhưng nếu muốn tiếp tục sử dụng, cũng có thể, có lẽ Lưu Ngôn Mẫn là muốn truyện đạt cho bọn họ một tín hiệu là mình còn sống, nên mới dùng số thông tin ban đầu.
"Ừm, so với tôi hắn còn gia nhập hàng ngũ của gã mặt nạ sớm hơn, nhận được không ít đồ tốt từ chỗ gã mặt nạ, còn dung hợp quỷ vương tàn chi, khiến tính cách đại biến, có chút không phải người không phải quỷ.
Hắn không muốn gặp cậu, nên đã đi trước một bước khi biết cậu tới đây.
Tôi không muốn nói ba nói bốn với người không biết hắn tới, thế nhưng cậu và Nguyệt Nguyệt đều là tôi công nhận là bạn bè, nên ở chỗ hai người, tôi vẫn phải nói một chút quan điểm của tôi.
Lưu Ngôn Mẫn rất được gã mặt nạ coi trọng, bây giờ hắn thích giết chóc tàn nhẫn, để khiến năng lực của cái mặt quỷ tím bầm hắn nhận được mạnh hơn, mà sát hại rất nhiều người vô tội.
Đã trở thành một người vì thực lực mà không từ thủ đoạn.
Nên không cần biết trước kia các cậu tốt bao nhiêu, cũng kiến nghị các cậu chớ ôm hy vọng quá lớn, nếu hắn không muốn thấy các cậu, chính là cảm thấy không cần phải gặp mặt."