Dịch: Hàn Phong Vũ
Hạ Thiên Kỳ rất rõ ràng, Trệu Tĩnh Thù rất muốn giúp bọn họ, cô là cô gái có nội tâm rất mạnh mẽ, cũng không muốn vì mối quan hệ với bọn họ, mà làm một cái bình hoa dễ vỡ được bọn họ bảo vệ.
Triệu Tĩnh Thù nghe xong thân thể rời đi hơi dừng một chút, nhưng tiếp theo lại như không nghe mà bước nhanh ra ngoài.
Thấy vậy, Hạ Thiên Kỳ thở dài bất đắc dĩ, cũng không nghĩ nhiều thêm nữa.
Triệu Tĩnh Thù ra ngoài một hồi đã dẫn Lãnh Nguyệt quay lại phòng, Lãnh Nguyệt nhìn qua cũng không tồi, vẫn một dáng vẻ lạnh như băng.
"Ngô Địch nói anh tới văn phòng Thần Quang ở thành phố Thanh Thành, nói chiến đấu bên kia đã kết thúc, Phương Thủ Tín bị thương nặng bị bắt, muốn anh tới đó bàn bạc vấn đề nên xử lý thế nào."
"Thắng thật sao?" Nghe được tin tức thắng lợi bên kia, Hạ Thiên Kỳ suýt nữa vì quá kích động mà ngã xuống đất.
"Ừm, Ngô địch nói như vậy."
"Được, bây giờ chúng ta đi tới đó ngay."
Hạ Thiên Kỳ thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, mặc dù trong lòng hắn rất kiên trì muốn đánh trận chiến này, thế nhưng với thắng lợi lại không ôm hy vọng quá lớn, vì biến số trong đó thật sự quá nhiều.
Phàm là Thẩm Hoành Viêm bên kia xảy ra chút vấn đề, đệ tam Minh Phủ cũng phải giao phó lại, tới lúc đó hắn cũng chỉ có thể sớm kéo Triệu Tĩnh Thù bọn họ vào trong đoàn thể của mình, sau đó chạy trốn tới đệ nhị vực.
Có điều nếu đã thắng, vậy thì thứ đáng lo lắng cũng không còn nữa, hắn không những thay đệ tam Minh Phủ trút giận, coi như trả lại một ân huệ của Lương Nhược Vân, thay cô bảo vệ đệ tam Minh Phủ.
Còn mấy người Vương Tang Du bên kia, sau này tài nguyên cũng sẽ nhiều lên.
Xem như thật sự thực hiện toàn bộ ước mơ khai chiến trước đó của hắn.
"Thiên Kỳ, anh cũng thật lợi hại! Quá tuyệt vời!"
Triệu Tĩnh Thù cũng vui vẻ cho Hạ Thiên Kỳ, hưng phấn vô cùng.
"Ha ha, may mắn mà thôi, may mắn mà thôi."
Lá gan trong người Hạ Thiên Kỳ yên tâm hơn, đầu óc giống như không còn đau như trước kia nữa, hắn vội vã dùng điện đàm gọi qua cho Ngô Địch, định hỏi rõ tình hình trước để có chuẩn bị tới nơi, dù sao kế tiếp hắn phải đối mặt chính là sớm chuẩn bị cho một cuộc đàm phán phải đối mặt.
Hạ Thiên Kỳ bên này vừa gọi qua, Ngô Địch lập tức nhận điện, tiếp theo dùng giọng trêu chọc nói:
"Hạ lão đại thân thể khôi phục thế nào?"
"Ngô lão đại anh đừng chê cười tôi, đầu óc còn có chút mơ hồ đây.
Bên kia rốt cuộc là tình hình gì, tôi nghe Lãnh thần nói, đệ nhị Minh Phủ thắng, Phương Thủ Tín cũng bị bắt?"
"Không sai, dưới sự lãnh đạo và chỉ huy chính xác của chú, phe ta vượt qua trăm ngàn trắc trở, cuối cùng lấy được một trậng thắng lợi vẻ vang.
Thế nào, anh đây đi nịnh nọt còn có thể đi?"
"Ngô lão đại anh đừng trêu chọc tôi, anh mau nói cho tôi biết tình huống bên kia, cũng cho trong lòng tôi có cơ sở."
Hạ Thiên Kỳ có chút bất đắc dĩ với cái sự trêu chọc của Ngô Địch, tuy nói kế hoạch của hắn thành công, thế nhưng hắn ngoài vui sướng và nhẹ nhõm ra, cũng không nảy ra ý nghĩ gì khác. "Đệ nhất Minh Phủ vì một bên Tất Thành Như lâm trận bỏ mặc Phương Thủ Tín chạy trốn, thế cho nên đệ nhất Minh Phủ cũng bắt đầu tan tác, quản lý cấp ác quỷ, quản lý cấp cao đều bị giết.
Đệ nhị Minh Phủ cũng tổn thất vô cùng nghiêm trọng, tính cả Thẩm Hoành Viêm chỉ còn lại sáu người."
"Xem ra trận đánh này cho bọn hắn tiêu hao không nhẹ, Ngô lão đại chắc chắn quấy rối không nhẹ, nếu không thì Thẩm Hoành Viêm cũng sẽ không liều mạng như vậy."
Nghe được tình hình đệ nhất Minh Phủ và đệ nhị Minh Phủ tốn thất vô cùng nặng nề, Hạ Thiên Kỳ nhất thời không nhịn được mà vui vẻ, lần này hắn ngược lại cũng bớt đi lo lắng khả năng đệ nhị Minh Phủ sẽ quay ngược lại cắn.
"Con bê này mau cút, anh còn không phải vì giúp chú sao!"
Ngô Địch mắng Hạ Thiên Kỳ một câu, có điều sau đó cũng bắt đầu cười ha hả thừa nhận nói:
"Có điều chú nói cũng không sai, ngay từ đầu hai nhóm người này đều thu tới thu lui, hai bên qua lại lảm nhảm mãi không xong, không quấy rối bọn họ, lúc này đoán chừng bọn họ còn đang đùa giỡn không xong đâu."
Hạ Thiên Kỳ vô cùng tin tưởng khả năng quấy nhiễu của Ngô Địch, đồng thời trong lòng hắn cũng rất vui mừng khi Ngô Địch không có chuyện gì, bằng không hắn thật sự sẽ tự trách mình rất lâu.
"Đúng rồi, thiếu chút nữa là quên, bên này còn có một người bạn cũ của chú nữa. Hắn làm như đang mắc đái vậy, thế nào cũng phải nói chuyện với chú mày, để cho hắn nói H với chú mày."
Ngô Địch có chút thần bí nói tới đây, trong điện đàm lại vang lên giọng nói của Mộc Tử Hi:
"Hạ lão đại thật sự là trâu bò mà, một mình dắt mũi đùa bỡn đệ nhất Minh Phủ và đệ nhị Minh Phủ, nhóc con cũng lợi hại thật."
"Má, sao tới anh cũng trêu chọc tôi!"
Nghe tiếng Mộc Tử Hi, đợi theo thói quen mắng đối phương một câu, sau đó lại hỏi:
"Sao anh lại ở cùng chỗ với Ngô lão đại?"
"Cái này thì chờ cậu qua đây rồi chúng ta trò chuyện đi, bây giờ tôi rất muốn hỏi cậu, cậu định xử trí Phương Thủ Tín thế nào?" "Tôi vẫn chưa nghĩ xong." Hạ Thiên Kỳ nói thật.
"Thực lực của Phương Thủ Tín tương đối đáng sợ, đồng thời người này bụng dạ quá sâu, để hắn lại là tuyệt đối không sáng suốt."
Mộc Tử Hi thấy Hạ Thiên Kỳ vẫn chưa cân nhắc xong, lại nói ra lo lắng của hắn.
"Thế nhưng nếu giết chết Phương Thủ Tín, đệ nhất Minh Phủ cũng xong đời, tuy tới lúc đó chúng ta sẽ có nguồn tài nguyên, thế nhưng đồng thồi, khu vực đối mặt quỷ vật cũng sẽ lớn hơn."
Hạ Thiên Kỳ nghe xong, lúc này nói một vấn đề làm hắn nảy sinh do dự.
"Đệ nghị của tôi là nhổ cỏ tận gốc, nhất là loại người như Phương Thủ Tín này, để lâu một ngày là thêm một ngày nguy hiểm.
Cho dù hắn thoải mái phun tài nguyên của đệ nhất Minh Phủ ra, nhưng các người vẫn phải đảm bảo hắn có thể còn sống, lẽ nào chặt đứt tứ chi của hắn nhốt lại sao?
Hễ không phải người ngu, thì tuyệt đối không nghĩ tới một điểm như vậy."
"Nói như vậy quả thực không thể để lại, tôi suy nghĩ một chút rồi lại nói."
Hạ Thiên Kỳ không lập tức nói ra dự định của hắn, Mộc Tử Hi nghe xong cũng không nói thêm gì, mọi thứ cứ chờ hắn tới nơi rồi lại nói.
Ngắ đứt điện đàm với Ngô Địch bên kia, Hạ Thiên Kỳ cũng cẩn thận suy nghĩ một chút, hắn cảm thấy Mộc Tử Hi nói rất có lý, vì từ đầu tới cuối, người bị mắc lừa nói trắng ra chính là Thẩm Hoành Viêm, còn Phương Thủ Tín không bị mắc lừa.
Thẩm Hoành Viêm dốc hết toàn lực hơn nữa còn là tập kích, lại thêm bọn họ bên này cầm chân, Phương Thủ Tín bên kia gần như là vuột mất cả đệ nhị Minh Phủ, trong đó còn chưa bao gồm Tất Thành Như lâm trận lùi bước.
Cho nên tên kẻ địch này bất kể thế nào cũng không thể để lại.
Nếu đã quyết định rồi thì sẽ không do dự nữa, đây cũng là nguyên tắc hành sự của Hạ Thiên Kỳ, nếu không cứ không ngừng suy nghĩ linh tinh trước sau, sẽ thành lợi bất cập hại.
"Lãnh thần, anh gọi sư muội của anh qua đây, tôi có chuyện muốn nói với cô ta."
Đệ nhất Minh Phủ chết bao nhiêu người, Hạ Thiên Kỳ một chút cũng không quan tâm, thế nhưng Sở Mộng Kỳ ở đệ nhất Minh Phủ, một khi đệ nhất Minh Phủ bị hủy diệt, vậy thì những quản lý này nhất định phải chết, cho nên trước khi quyết tâm giết Phương Thủ Tín, đầu tiên hắn phải giải quyết xong vấn đề của Sở Mộng Kỳ trước.
Trên thực tế cũng không có cách giải quyết nào quá tốt, chỉ có thể đưa Sở Mộng Kỳ vào đội ngũ của hắn trước.
Ngay khi Hạ Thiên Kỳ chuẩn bị đối phó kết cục cuối cùng của trận chiến đấu này, mấy người Triệu An Quốc và Vương Tang Du đang ở trong một căn hộ cho thuê cầu nguyện cho bọn họ.
Với Hạ Thiên Kỳ mà nói, trận chiến này đánh thắng được thì thắng, đánh không thắng thì bỏ chạy, tổn thất không lớn.
Nhưng đối với mấy người như Vương Tang Du bọn họ mà nói, trận chiến này có liên quan tới sinh tử tồn vong của bọn họ.
Một khi thất bại, Hạ Thiên Kỳ sẽ mang theo những người mà cấp ác quỷ cũng không có như bọn họ tới đệ nhị vực sao? Hiển nhiên khả năng rất thấp.
Như vậy dưới cảnh mất đi che chở của Minh Phủ, loại vừa trở thành quản lý như Vương tang Du này, trong khoảnh khắc sẽ chết oan mạng, còn Triệu An quốc và Đào Kim Sơn thì sợ là cũng không khá hơn bao nhiêu, sớm muộn gì cũng sẽ bị quỷ vật giết chết.
"Yên tâm đi, tiền bối luôn có thể sáng tạo ra kỳ tích, chúng ta ở ở nơi này đường hoàng đợi, chờ tin tức tốt của tiền bối bay về."
So với lo lắng của Vương Tang Du, và đứng ngồi không yên của Đào Kim Sơn, Triệu An Quốc trước sau vẫn kiên định với niềm tin Hạ Thiên Kỳ nhất định sẽ xoay chuyển càn khôn.