Dịch:Hàn Phong Vũ
Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt đang đứng ở một bên hành lang, một bên vừa suy nghĩ bước kế tiếp nên làm gì, thì hai tiếng kêu thảm thiết lần lượt vọng ra khỏi phòng mổ.
Hai tiếng kêu thảm thiết này cực kỳ rõ ràng, bất kể là bệnh nhân quanh quẩn trong hành lang hay y tá đang bận rộn đều nghe rõ ràng.
"Xảy ra chuyện gì?"
Không ai biết rốt cuộc trong phòng mổ xảy ra chuyện gì, nhưng hiển nhiên đều nhận ra bên trong không bình thường.
Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt tự nhiên sẽ không tới nơi tham gia náo nhiệt, người trong phòng mổ là một bác sĩ tên Triệu Chí Hằng, trước đó bọn họ có thấy người kia đi vào, đồng thời một chuỗi tiếng kêu trong đó cũng là của hắn.
"Người bên trong hẳn đều đã bị giết chết."
Hạ Thiên Kỳ nhìn vài y tá đang vội vàng đi tới phòng mổ, lòng đầy sợ hãi nói với Lãnh Nguyệt.
"Bây giờ chúng ta không làm gì được."
Trong giọng Lãnh Nguyệt đè nén phiền não, vô cùng bất mãn với tình hình bản thân lúc này.
Trái lại thì Hạ Thiên Kỳ không có tâm tư đi nghĩ chuyện cứu người, vì coi như bọn họ có khôi phục năng lực, nhiều nhất chính là những người trong bệnh viện này nên chạy nhanh một chút, nếu đối đầu với ác quỷ, sợ là chỉ có phần bị hành hạ đến chết.
"Tay bác sĩ trong phòng chiếu chụp CT trước đó, cộng thêm bác sĩ và y tá trong phòng mổ, có lẽ chỉ cần đơn độc tiếp xúc với bệnh nhân, nói không chừng đều bị giết."
Nói tới đây, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy có vẻ như đang chạm tới một tia đầu mối, tiếp theo nói như chém đinh chặt sắt:
"Cho nên chúng ta sẽ không phải đi về phòng cấp cứu, thích gì làm đó, hai chúng ta cứ đi loanh quanh trong bệnh viện, chịu đựng tới khi nào kỳ đóng băng trôi qua, rồi hẳn lo lắng mấy thứ khác."
Thế nhưng bên này bọn họ còn chưa dứt lời, lại thấy hai y tá đi vào trong phòng mổ trước đó vô cùng hoảng sợ trốn khỏi phòng mổ, không ngừng gào thét nói người chết các loại.
Thấy người đi vào có thể an ổn đi ra, Lãnh Nguyệt và Hạ Thiên Kỳ suy nghĩ một chút rồi cũng theo bản năng đi tới phòng mổ nơi xảy ra chuyện, hai người nghĩ rất đơn giản, chính là chỉ đơn giản xem tình trạng tử vong của nạn nhân.
Chờ bọn hắn đi tới cạnh phòng mổ, đã có rất nhiều người chen vào trong xem náo nhiệt, có điều những người này không khác gì hai y tá trước kia trốn ra, khi thấy cảnh tượng thê thảm bên trong, phần lớn người đều không nhịn nổi nôn mửa liên tục, từng đám kêu to chạy ra ngoài.
Người bên trong ra ngoài, Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt vựa vặn có kẽ hở đi vào, có điều bọn họ cũng không đi thẳng vào trong, để tránh ngoài ý muốn nên chỉ vẻ mặt cảnh giác đứng cạnh cửa.
Trên thực tế, đứng ở cạnh cửa cũng đủ thấy rõ ràng tình hình trong phòng mổ.
Một thi thể bị móc sạch nội tạng, dán trên giường bệnh như da người, trên mặt đất, hai thi thể một nam một nữ ngã ở cách đó không xa, không cách nào thấy rõ vẻ mặt của bọn họ lúc sắp chết, vì bọn họ cũng chỉ còn lại hai tấm da khô quắt.
Còn xương cốt và máu thịt, thì hoàn toàn không còn lại chút nào, không biết là bị ác quỷ ăn hết, hay bị ác quỷ moi đi nơi nào.
Người phía sau bàn tán ầm ĩ, đều là bộ dạng bị hoảng sợ, sau khi nhân viên y tế đi vào, có la hét, có nôn mửa, nhiều hơn là các y tá bị hù dọa khóc, từng đám kinh hoảng luống cuống.Thương gia xảy ra chuyện gì vẫn có thể đóng cửa ngừng kinh doanh, thế nhưng Hạ Thiên Kỳ chưa từng nghe nói nơi như bệnh viện này sẽ đóng cửa khi xảy ra chuyện, coi như là ba người trong này, không tới một tiếng đã chết năm người, hắn không tin bệnh viện sẽ thờ ơ như trước.
Có điều như đã từng nói, coi như là bệnh viện có cố gắng làm gì, thì có thể tạo được tác dụng gì?
Dù sao phải đối mặt không phải thứ gì khác, mà là một con ác quỷ mạnh mẽ có quỷ vực, bằng năng lực ác quỷ, hoàn toàn có thể lợi dụn quỷ vực phong tỏa cả bệnh viện.
Có thể thả người vào, nhưng có lẽ tuyệt sẽ không thả người ra.
Đi ra khỏi phòng mổ lòng đầy bất an, Hạ Thiên Kỳ vừa muốn kêu Lãnh Nguyệt đi lên lầu, lại nghe một người y tá sau lưng đột nhiên há miệng nôn mửa rất lớn tiếng.
Hạ Thiên Kỳ cảm thấy có chút kỳ quái quay đầu nhìn, lãi thấy hàng loạt máu thịt xương cốt bị y tá kia phun ra khỏi miệng.
Thấy rõ ràng chuyện gì xảy ra, Hạ Thiên Kỳ cũng có một cảm giác sắp phun ra, vội vàng thu hồi ánh mắt, lôi kéo Lãnh Nguyệt bước nhanh ra xa.
"Thật là buồn nôn, vừa rồi anh thấy cái gì xảy ra không?"
Hạ Thiên Kỳ che miệng, không biết bao lâu rồi hắn mới thấy buồn nôn như lúc này.
Vì lúc đó Lãnh Nguyệt không tò mò quay đầu đi, cho nên sau khi nghe Hạ Thiên Kỳ nói xong, lại có chút mờ mịt nhìn hắn:
"Anh đang ám chỉ cái gì?"
"Đương nhiên là ba tấm da người bị móc sạch máu thịt và xương cốt kia, máu thịt của bọn họ hẳn là đều bị ác quỷ nhét vào trong dạ dày những nhân viên y tế khác.
Vừa rồi y tá kia đột nhiên nôn mửa liên tục, toàn bộ đều là mấy thứ đó.
Quên đi, tôi không muốn nói thêm nữa, nói tới nữa tọi sợ tôi cũng không nhịn được mà nôn mất."
"Tôi đề nghị anh vẫn nên ít nghĩ tới chuyện này, tránh cho một hồi nữa anh thật sự cảm thấy trong dạ dày khó chịu, sau đó phun ra vài thứ."
Lãnh Nguyệt nhìn bộ dạng khoa trương kia của Hạ Thiên Kỳ, nhàn nhạt nói một câu.
"Anh đừng nguyền rủa tôi, nếu con ác quỷ kia thật sự nhét mấy thứ buồn nôn kia vào dạ dày tôi, tôi chắc chắn sẽ phun ra cả người anh!"
Lãnh Nguyệt cũng không để ý tới Hạ Thiên Kỳ, lúc này tốc độ dưới chân cũng nhanh hơn, đi lên thang lầu trước.
- ---
Cùng lúc đó, trong phòng làm việc của viện trưởng, đang có bảy người ngồi bên trong.
Những người này nhín qua đều không nhỏ, cho dù một phụ nữ trẻ tuổi nhất nhìn qua cũng đã năm mươi tuổi, trên mặt mỗi người đều mang một vệt nghiêm trọng, ánh mắt nhìn chăm chú ông già ngồi ở đầu tiên kia.
"Viện trưởng, chúng ta báo cảnh sát đã được một thời gian dài, thế nhưng lâu như vậy hoàn toàn không có ai tới. Lần lượt đã có năm người chết, không ngừng bệnh nhân và người nhà bọn họ cảm thấy hoảng sợ, ngay cả tâm tình nhân viên y tế của chúng ta cũng không ổn định."
Lên tiếng là phụ nữ nhỏ tuổi nhất trong những người này.
"Cảnh sát không tới thì lại tới tìm bọn họ, chúng ta cũng không thể vì chút chuyện ngoài ý muốn mà sắp xếp cho một số nhân viên y tế về nhà nghỉ ngơi, trừ phi trong bệnh viện không có bệnh nhân nào.
Nếu không thì cô nói những bệnh nhân tràn đầy mong muốn đến khám bệnh kia phải làm sao?
Để cho bọn họ nằm trên giường mổ chờ thuốc mê tan hết?
Để cho những người cần cấp cứu kia, vì không nhận được điều trị kịp thời mà trở nên nghiêm trọng hơn?
Hay là các người muốn bệnh viện bị truyền thông đẩy lên tới đầu sóng ngọn gió?"
"Nhưng mà..."
"Được rồi chủ nhiệm Trương, mục đích chúng ta tổ chức hội nghị và trao đổi làm sao giải quyết chuyện này tốt nhất, mà không phải làm sao trốn tránh chuyện này.
Hơn nữa, người biết chuyện này chỉ là một phần nhỏ, chỉ cần chúng ta ổn định được tâm tình của một một phần người này, sau đó chờ cảnh sát tới giải quyết là được.
Mỗi ngày bệnh viện đều có người chết đi, cho nên miễn là mọi người không biết tình hình thực tế, thì sẽ không có ảnh hưởng gì."