Dịch: Hàn Phong Vũ
Với quản lý dẫn đội mà nói, sự kiện đoàn thể gần như là phát thưởng ầm ầm.
Thử thách duy nhất chính là tỷ lệ sống còn của nhân viên cấp dưới, nếu số người còn sống nhiều, vậy thì với quản lý dẫn đội mà nói, sự kiện lần này chính là thành công, tới kỳ họp hàng năm cũng sẽ không gặp cảnh bị nghiêm phạt khấu trừ điểm vinh dự.
Nhưng nếu số nhân viên còn sống rất ít, như lần Từ Thiên Hoa dẫn đội, chỉ có le que mấy người còn sống, vậy chờ đến lúc họp hàng năm sẽ bị nghiêm phạt, trong sự kiện đoàn thể trước đó nhận được phần thưởng bao nhiêu điểm vinh dự, sau này đều bị khấu trừ sạch sẽ, thậm chí còn nhiều hơn.
Nên nói chỗ khó của sự kiện đoàn thể, một là ở chỗ tìm kiếm quỷ vật lẩn trốn, hai là bảo vệ nhân viên yếu.
Cái này như đoạn thời gian trước, mấy quản lý bọn họ theo Lương Nhược Vân đi chấp hành sự kiện đoàn thể cấp quản lý, nếu không có Lương Nhược Vân xuất hiện cố gắng xoay chuyển tình thế, chỉ dựa vào chính bọn họ, thì cho dù một người liều hơn mười cái mạng, có lẽ cuối cùng cũng chạy không thoát số phận bị diệt cả đội.
Trong chớp mắt đã giải quyết hết ba con quỷ gương, ánh mắt Hạ Thiên Kỳ lại lần nữa giao với con quỷ vật sắc bén kia.
Biểu tình trên mặt quỷ vật trở nên càng thêm dữ tợn, trái lại trên mặt Hạ Thiên Kỳ đang dần bộc lộ điên cuồng.
Năng lực của con quỷ vật này tương đối đặc thù, thậm chí có thể nói là tương đối mạnh mẽ, nhưng sở dĩ không tạo được uy hiếp quá lớn cho hắn, nguyên nhân chủ yếu ở chỗ thực lực bản thân quỷ vật quá thấp.
Nếu con quỷ vật này có thực lực bản thân gần như bằng hắn, cùng ở mức chuẩn ác quỷ, vậy thì nếu nó dùng khả năng kính tượng, dùng không gian kính tượng mê hoặc hắn, lại dùng quỷ gương giam chân hắn, như vậy dù hắn có thể miễn cưỡng chống đỡ một thời gian, nhưng cuối cùng nhất định cũng sẽ thua.
Có điều cũng chính vì thực lực bản thân quỷ vật không đến đâu, nên hắn mới có thể không chút sợ hãi như bây giờ, nếu không, kẻ chạy trối chết, hoặc bị ngược đến chết sẽ đổi thành chính hắn.
"Có phải không còn chiêu khác để chơi không? Vậy thì đến lượt tao!"
Hạ Thiên Kỳ nhìn về phía con quỷ vật kia cười tàn nhẫn, đã không định lãng phí thêm thời gian nữa, khí tức khủng bố tiếp cận ác quỷ lúc này như một cơn bão lốc, càn quét bốn phía không gian kết hợp giữa hiện thực và kính tượng.
Thân thể xảy ra thay đổi cực lớn, từng mảnh quỷ giáp phát ra ánh kim loại sáng bóng nổi lên từ trong thân thể, cuối cùng bọc toàn thân, hình thành một bộ khô lâu quỷ giáp vô cùng đáng sợ.
Sức phòng ngự của bộ khô lâu quỷ giáp này, ngay cả Ngô Địch cũng không ngừng kinh ngạc thán phục, gần như có thể xem là hàng phòng ngự mạnh nhất trong cấp lệ quỷ.
Mặc bộ quỷ giáp này, tiến vào trạng thái quỷ anh, trong lòng Hạ Thiên Kỳ tức khắc tràn ngập dục vọng muốn đại sát tứ phương.
Đây chắc chắn là ý chí của quỷ anh đang quấy phá, có điều ở mảnh nghĩa trang không người này, quả thực cần cái dục vọng này khiến hắn điên cuồng.
Hạ Thiên Kỳ lần nữa ngẩng đầu lên, khô lâu mũ giáp trên đầu phát ra tiếng kêu "ong ong", trong đôi mắt tràn đầy màu máu có chút ánh tím.Không hề nghi ngờ, so với thời điểm trước, màu tím trong mắt Hạ Thiên Kỳ trở nên càng thêm dày đặc.
Cảm nhận được khí tức khủng bố của Hạ Thiên Kỳ, trên mặt quỷ vật lần đầu tiên xuất hiện hoảng sợ, hiển nhiên nó cũng cảm thấy uy hiếp to lớn.
Hạ Thiên Kỳ cười một tiếng lạnh lẽo, thân ảnh trong nháy mắt biến mất ngay tại chỗ, lúc này cặp mắt không có con ngươi của quỷ vật bắn ra một bó ánh sáng màu tro cực nhanh, một mảnh không gian mô phỏng bị nó kéo tới trước người, sau đó nó lại chui vào không chút chậm trễ.
"Giờ này còn muốn trốn thì đã chậm!"
Quỷ vật định chui vào trong kính tượng không gian, sau đó điều khiển kính tượng không gian trong hiện thực biến mất, thế nhưng Hạ Thiên Kỳ bằng vào năng lực thuấn di của hắn, hầu như chính là chân trước trước quỷ vật vừa chui vào, chân sau hắn cũng đi theo vào trong không gian phản chiếu kia.
Đợi lúc quỷ vật kịp phản ứng, quyền phong sắc bén của Hạ Thiên Kỳ đã nặng nề đánh vào cái mặt hư hỏng kia của nó.
Một mảnh thịt vụn lớn tróc ra khỏi mặt quỷ vật, lộ ra một bộ xương trắng, quỷ vật thét lên một tiếng chói tai, thân thể nặng nề đập xuống đất.
Một đòn thuận lợi, thế công sắc bén của Hạ Thiên Kỳ vẫn không ngừng, hai cái thuấn di liên tục lần nữa hiển hóa ra, tiếp theo bắt đầu cười gằn điên cuồng đánh nhau với quỷ vật.
Thừa dịp mày bệnh muốn mạng mày, đây là thói quen tốt Hạ Thiên Kỳ dưỡng thành lúc đối phó quỷ vật, tuyệt đối không để cho quỷ vật có bất kỳ thời gian xả hơi nào.
Thân thể của quỷ vật bị tách rời do nhận một quyền của Hạ Thiên Kỳ, chỉ mất vài cái hít thở, lớp da thịt trên người quỷ vật đã rơi xuống hết, toàn thân từ trên xuống dưới chỉ còn lại chút xương trắng sắp nát hết.Dục vọng muốn nuốt chửng hiện ra từ đáy lòng, lần này Hạ Thiên Kỳ không còn bị cái ý chí này khống chế nữa, mà là định dùng cách thức đơn giản thô bạo nhất trực tiếp tiêu diệt quỷ vật.
Có điều đang lúc hắn cho quỷ vật sẽ bó tay chịu trói, rồi hoàn toàn bị hắn kết liễu như vậy, hắn lại đột nhiên cảm giác tình hình xung quanh có chút bất thường.
Hắn dừng lại theo bản năng, nhìn lướt qua bốn phía cực nhanh, sau đó hắn lại mở to mắt khó có thể tin.
Lại thấy cảnh tượng mồ mả xung quanh đã biến mất, thay vào đó là một không gian hình lập phương.
Nói chính xác hơn, hắn đang đứng trong không gian lập phương bị đóng kín này.
Nhìn xuyên qua không gian này, có thể thấy rõ bên ngoài bức vách là một số cảnh tượng trong thôn, những cảnh tượng này như sương mù mờ mịt, bao vây tầng tầng trên vách của không gian lập phương.
Nhìn lại con quỷ vật sắp bị hắn hành hạ đến chết kia, xương trắng toàn thân cũng bộc phát ra trận trận ánh sáng u ám màu tro, vì toàn thân rung động kịch liệt mà khung xương chấn động, không ngừng phát ra tiếng vang "rắc rắc" giòn giã.
Mặc dù Hạ Thiên Kỳ không biết không gian lập phương này sẽ tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng với hắn, thế nhưng trong lòng hắn rất rõ ràng là, quỷ vật làm ra cái không gian lập phương này, nhất định là tự biết khó có thể địch lại hắn, nên mới định liều chết đánh một trận ném chuột vỡ bình cuối cùng.
Mà trong thời gian ngắn ngủi Hạ Thiên Kỳ suy tư này, toàn thân con quỷ vật chỉ còn lại một bộ xương trắng kia đột nhiên hóa thành bột, sau đó bay tứ tán, cuối cùng hoàn toàn tan vào không gian lập phương.
Trên đồng hồ vinh dự đột nhiên vang lên một tiếng nhắc nhở sự kiện hoàn thành, có thể thấy được sự biến mất của con quỷ vật không phải là chạy trốn, mà là mất mạng thật sự.
"Lẽ nào thứ quỷ này muốn cùng mình đi vào chỗ chết?"
Dự cảm xấu trong lòng Hạ Thiên Kỳ nghiêm trọng hơn, cùng lúc đó không gian lập phương cũng bắt đầu bộc phát ra ánh sáng âm u màu xám tro, những cảnh tượng mờ mịt bốn phía kia lúc này cũng trở nên càng rõ ràng hơn.
Hung hăng tung một quyền lên không gian lập phương, nhưng không gian lập phương chỉ vẻn vẹn run rẩy một chút, không có chút ý tứ bị vỡ nào.
Sau đó hắn lại liều mạng đánh, nhưng không cần biết hắn cố gắng thế nào đều không thể phá bỏ thành lũy của không gian lập phương, mở ra một lối đi cho hắn thoát thân.
Dự cảm nguy hiểm càng ngày càng mãnh liệt, không gian lập phương cũng đột nhiên bắt đầu rung động kịch liệt, xem chừng cuối cùng như sắp nổ tung đến nơi.
Cũng cho đến lúc này, Hạ Thiên Kỳ mới biết rốt cuộc không gian lập phương này là thứ gì, vốn là tập hợp thể của toàn bộ kính tượng không gian trong thôn Tường Phượng, số kính tượng không gian này tập hợp chen chúc một chỗ, như một túi thuốc nổ, còn con quỷ vật đột nhiên biến mất kia thì chắc chắn có thể châm mỗi dẫn lửa của nó.