Dịch: Witch | Biên: Hàn Phong Vũ
Cửa vào tòa nhà đã không thấy đâu nữa. Lưu Long Nhân khó tin mở lớn hai mắt, ngơ ngác nhìn vách tường hoàn toàn che kín trước mắt, cơ thể không tự chủ mà run rẩy.
"Sao… Sao cửa lại biến mất chứ? Không có khả năng... Không thể nào."
Lưu Long Nhân vô cùng hoảng sợ kêu lên, giờ khắc này cậu ta chỉ cảm thấy ngực trái mình đang rất khó chịu, hít thở không thông. Ở nơi này, trong bóng tối dường như đang có một con quỷ hung dữ nằm trong lồng ngực cậu ta.
Sau khi khóc thét lên thì cậu ta xông về vị trí cánh cửa nay đã biến thành một vách tường. Lưu Long Nhân thầm mang hi vọng, dùng tay đấm, thế nhưng rất nhanh nắm đấm của cậu ta sưng đỏ. Đây cũng không phải là ảo giác của cậu ta, mà cửa ra đã hoàn toàn biến thành một bức tường vững chắc rồi.
"Cứu mạng... Cứu mạng..."
Lưu Long Nhân gần như dùng hết sức lực để kêu cứu, thầm hi vọng Giải Thuần Lai và Đào Cảnh Thụy đang ở bên ngoài đợi cậu ta sẽ nghe thấy, chỉ là sau khi cậu ta kêu la vài tiếng thì ý nghĩ này cũng biến mất.
Cũng không thể nói là cậu ta đã cam chịu số phận, mà là cậu ta cho rằng, dù cậu ta có hét to cỡ nào thì con quỷ trong quỷ lầu này cũng sẽ làm cho nó vô dụng mà thôi. Cậu ta vẫn nên gọi điện thoại thì hơn.
Trên thực tế trong tích tắc cậu ta nghiễm nhiên quên mất mình đang cầm trong tay một thứ có thể liên lạc ra ngoài.
Không lập tức gọi điện thoại báo động, Lưu Long Nhân theo bản năng gọi cho Đào Cảnh Thụy, nhưng lúc cậu ta vừa tìm thấy số điện thoại của hắn ta trong danh bạ, thậm chí còn chưa kịp gọi đi thì trong chốc lát màn hình tối lại.
"A..."
Điện thoại đột nhiên tắt nguồn làm cho Lưu Long Nhân hoàn toàn bị nuốt chửng trong bóng tối vô tận.
Lưu Long Nhân không ngừng kêu gào, khóc thét, giờ khắc này ngoại trừ sợ hãi ra trong lòng cậu ta còn cảm thấy rất hối hận. Hối hận tại sao bản thân lại muốn đến chỗ này, hối hận vì đã không nghe lời nhắc nhở của Đào Cảnh Thụy và Giải Thuần Lai.
"Cứu mạng... Có người không... Giải Thuần Lai... Đảo Cảnh Thụy... Cứu tao... Cứu tao với..."
Giải Thuần Lai và Đào Cảnh Thụy bất an đi đi lại lại ở chỗ cũ, hiện tại Lưu Long Nhân đã đi vào ngôi nhà kia chừng mười lăm phút. Nhưng trong quá trình này cũng không hề có bất kì tin tức nào của Lưu Long Nhân truyền đến.
Điện thoại không gọi được, người cũng chưa đi ra, giống như trong chốc lát biến mất khỏi thế gian vậy.
"Đã hai mươi phút rồi, chúng ta còn phải ở đây đợi bao lâu nữa, mày phải biết hai mươi phút đã đủ để quay lại đây từ quỷ lầu kia rồi!"
Lúc này Giải Thuần Lai hét lên với Đào Cảnh Thụy, giọng nói rõ ràng đã có sự run rẩy và nức nở. Hiển nhiên hắn ta đã cảm thấy Lưu Long Nhân đã xảy ra chuyện gì đó.
Đào Cảnh Thụy đẩy cao gọng kính trên sóng mũi, trên thực tế hắn ta cũng cảm thấy, qua thời gian lâu như vậy mà Lưu Long Nhân lại không có chút tin tức nào, ngay cả điện thoại cũng không gọi được rất có thể đã xảy ra chuyện gì đó.
"Nếu không chúng ta qua xem đi."
Sau khi Đào Cảnh Thụy suy nghĩ một chút, khá do dự nói với Giải Thuần Lai.
"Chúng ta cũng qua đó sao? Lưu Long Nhân điên rồi chẳng lẽ mày cũng điên luôn sao? Đến bây giờ nó vẫn chưa đi ra, bây giờ chúng ta muốn đi vào không phải là đi chịu chết sao? Đánh chết tao cũng không đi qua đó!"
Giải Thuần Lai không hề nghĩ ngợi mà từ chối.
"Chúng ta không vào quỷ lầu đó. Chỉ là đến gần một chút thôi, sau đó thử gọi Lưu Long Nhân vài tiếng, nếu không có ai trả lời thì chúng ta lập tức báo động."
Đào Cảnh Thụy nói đến đây, trong lòng cũng nghĩ như vậy, nên muốn dùng đạo đức bắt cóc Giải Thuần Lai. Lúc này lại nghe hắn ta nói thêm:
"Chúng ta đều là bạn học, mày và Lưu Long Nhân đã quen nhau từ hồi trung học, cũng không thể trơ mắt nhìn nó gặp chuyện không may, như vậy cũng quá thiếu suy nghĩ rồi."
"Thế nhưng tao rất sợ, ngộ nhỡ có quỷ xuất hiện thì phải làm sao bây giờ?"
Dù sao Giải Thuần Lai vẫn còn là một cậu học sinh, suy nghĩ cũng không phải đã chín chắn, rất dễ dàng bị yếu tố bên ngoài ảnh hưởng. Vậy nên sau khi nghe Đào Cảnh Thụy nói xong, trong lòng cũng hiểu được làm như vậy là thiếu suy nghĩ, có cảm giác thấy chết mà không cứu.
"Chúng ta không đi vào nữa, chỉ là tới gần một chút thôi, sẽ không thể có quỷ xuất hiện đâu. Mày suy nghĩ một chút, nếu có quỷ xuất hiện thật thì không phải thế giới này đã sớm náo loạn rồi sao?"
Giải Thuần Lai nghe xong thì nghĩ ngợi, cũng thấy Đào Cảnh Thụy nói có lý vậy nên hắn ta cắn răng đồng ý:
"Đi thôi, tuy nhiên tao chắc chắn sẽ không vào đâu, điều này mày đừng nghĩ đến."
"Tất nhiên tao với mày sẽ không vào đó, tao cũng sợ bên trong thật sự có quỷ."
Đào Cảnh Thụy và Giải Thuần Lai, cả hai người kề vai nhau chậm rãi tiến về phía quỷ lầu, khoảng cách chỉ chừng năm mươi mét nhưng cả hai người bọn họ đã mất hết chừng năm phút đồng hồ.
Sau khi chỉ còn cách quỷ lầu chừng bảy tám mét, có nói gì Giải Thuần Lai cũng không muốn đi về phía trước nữa. Đào Cảnh Thụy lấy điện thoại ra rọi về phía trước, thế nhưng ánh sáng phát ra từ điện thoại quá yếu, cũng không thấy rõ ở cửa vào có thứ gì.
"Chúng ta phải lên trước một chút nữa, đèn pin không chiếu được xa như vậy."
"Còn phải lên nữa sao? Đây còn chưa đủ gần hả?"
Giải Thuần Lai lầm bầm một câu, tuy nhiên cậu ta thử dùng điện thoại dọi đi, quả thực không thấy được tình huống phía trước thế nên bất đắc dĩ cùng theo Đào Cảnh Thụy đi về phía trước chừng ba bốn mét nữa.
Mãi đến khi ánh sáng từ đèn pin có thể chiếu đến quỷ lầu thì thôi.
"Không phải chúng ta đi nhầm chứ?"
Sau khi Đào Cảnh Thụy dò xét quỷ lầu kia thì vô cùng nghi ngờ hỏi Giải Thuần Lai:
"Không đi sai đường, sao mày hỏi như vậy?"
"Vì không có cửa vào, mày nhìn đi, cả tòa lầu này vậy mà không có cửa vào. Lưu Long Nhân thật sự đi vào trong sao?"
Lúc này Đào Cảnh Thụy rất nghi ngờ, không biết là Lưu Long Nhân có phải là chưa đi vào trong quỷ lầu kia mà thừa dịp trong bóng tối chạy đi, cố ý trêu đùa bọn hắn.
"Không thể nào, nếu Lưu Long Nhân thật sự làm như vậy thì nó đúng không phải là người nữa."
Giải Thuần Lai có cảm giác, nhất định là Lưu Long Nhân đã đi vào trong quỷ lầu trước mắt, mặc dù cậu ta thấy rất kỳ quái, tại sao ngôi nhà này lại không có cửa vào chứ?
"Nếu cửa vào cũng không có thì Lưu Long Nhân không cách nào đi vào được đâu, có lẽ chúng ta thật sự bị bỏ lại rồi."
Đào Cảnh Thụy suy nghĩ một chút, lại dời ánh mắt lên trên khung cửa đang có ánh sáng phát ra. Căn bản bóng người bên cửa sổ đã không thấy đâu nữa, thay vào đó lại là một hình ảnh khác, bóng người kia chỉ lộ ra một nửa người, nhìn qua như một người phụ nữ.
"Có lẽ trong ngôi nhà này thật sự có quỷ."
"Lưu Long Nhân! Lưu Long Nhân... Mày có bên trong không, nếu không chúng tôi sẽ đi đấy."
Lúc này Giải Thuần Lai hít sâu một hơi, sau đó lại hét lớn về phía quỷ lầu trước mặt.
Sau khi hét xong thì Giải Thuần Lai và Đào Cảnh Thụy không khỏi bước về phia sau vài bước, bọn họ sợ nếu tiếp tục gọi thì sẽ có quỷ xuất hiện. Nhưng sau khi bất an chờ đợi trong chốc lát cũng không có tiếng hồi đáp.
"Được rồi, chúng ta đi thôi, có lẽ Lưu Long Nhân không có bên trong đâu."
Đào Cảnh Thụy cảm thấy mình và Giải Thuần Lai đã hết mình, vậy nên cũng không kiên trì tìm kiếm nữa, nhưng lúc bọn họ định xoay người rời đi thì lại nghe được tiếng kêu khóc cầu cứu của Lưu Long Nhân vọng ra từ trong quỷ lầu.
"Đào Cảnh Thụy... Giải Thuần Lai, là hai người sao..."