Ác Linh Quốc Gia

Quyển 20 - Chương 20: Lặp lại



Dịch: Nguyệt Nguyệt | Biên: Hàn Phong Vũ

“Được được được, so với tôi thì ông giỏi nhất được chưa.”

Triệu An Quốc cũng lười tranh cãi với Đào Kim Sơn, dù sao trong lòng hắn rõ ràng nhất, với Hạ Thiên Kỳ mà nói thì bản thân hắn luôn có vị trí cao hơn Đào Kim Sơn.

Thật ra hắn cũng không phải loại người thích nịnh bợ, nhưng từ khi gặp được Hạ Thiên Kỳ, hắn có cảm giác sau này Hạ Thiên Kỳ có thể vô cùng xuất chúng. Vả lại lúc đó hắn cũng xác định được là cần phải dựa vào sự bảo vệ của Hạ Thiên Kỳ, nên mới dùng mọi thủ đoạn khiến Hạ Thiên Kỳ vui lòng.

Thực tế cũng chứng minh quyết định của hắn vô cùng chính xác, vì Hạ Thiên Kỳ thoắt cái đã trở thành quản lý, thực lực mạnh không lường được. Bây giờ cả đệ tam Minh Phủ đều nổi lên tin đồn, Hạ Thiên Kỳ là quản lý mạnh nhất đệ tam Minh Phủ, thực lực đã rất gần cấp ác quỷ.

Nói về chuyện của Hạ Thiên Kỳ thì vô cùng kỳ lạ, là người có thể hành mấy tên quản lý của đệ nhất Minh Phủ đến chết, hơn nữa còn đánh Giang Trấn cấp bậc ác quỷ đến nỗi phải vắt chân lên cổ mà chạy, dám khiêu chiến với lão đại đệ nhị Minh Phủ.

Mặc kệ tin đồn là thật hay giả, dù sao người của đệ tam Minh Phủ, nhất là những nhân viên bình thường thì không nghi ngờ chút nào, cả đệ tam Minh Phủ đều tràn ngập tò mò về đại nhân vật Hạ Thiên Kỳ.

Đây cũng là lý do vì sao ngoài Triệu An Quốc dám chủ động công khai bắt chuyện với Hạ Thiên Kỳ, còn những người khác thì như chuột thấy mèo, chỉ cần Hạ Thiên Kỷ vô tình đảo mắt qua một cái, mọi người đều sợ hãi cúi đầu không dám nhìn thẳng.

Những điều này thì Hạ Thiên Kỳ cũng không rõ lý do, đương nhiên, nếu hắn biết những việc này, có lẽ trong lòng hắn sẽ tự mãn một trận, cảm thấy bản thân trong Minh Phủ cũng được xem là có chút dnah tiếng, nhưng đồng thời hắn cũng biết đạo lý “đánh chim thò đầu*. Vì vậy nên hắn hoàn toàn không cho, bản thân có chút danh tiếng là chuyện tốt.

*Đạo lý "thương đả xuất đầu đểu" (đạo lý "đánh chim thò đầu"), ý chỉ con người không nên lúc nào cũng nói thẳng ra tất cả mọi chuyện kẻo lại gặp tai bay vạ gió.

Nếu giao an nguy của mấy người cấp dưới cho mấy người Vương Tang Du, Hạ Thiên Kỳ cũng rảnh tay đi làm việc, tranh thủ điều ra ra chân tướng trong thời gian ngắn nhất, sau đó nghĩ cách tiêu diệt quỷ vật.

Băng qua hành lang, đi tới quầy lễ tân trước quán trọ, Hạ Thiên Kỳ cũng không thấy người phụ nữ kia đâu, vì vậy hắn đưa tay đánh chuông gió.

"Leng keng."

Chuông gió lần nữa vang lên, rất nhanh, đã nghe tiếng người phụ nữ trung niên kia vọng ra trong buồng:

"Tới đây."

Hạ Thiên Kỳ ghé vào, Trong quầy lễ tân tỏa ra một mùi hương nhàn nhạt, rất nhanh, người phụ nữ trung niên vội vàng đi ra.

Sau khi bà ta đi ra ngoài, Hạ Thiên Kỳ đặc biệt chú ý, người phụ nữ cầm một cái radio nhỏ trong tay.

"Anh có chuyện gì vậy?"

"Chúng tôi là những người làm trang web chuyên về linh dị, bà biết những trang web đó không?"

"Tôi biết, không phải là lên mạng sao?"

"Đúng, là trang về những chuyện linh dị, chuyện lạ đáng sợ. Bình thường bà làm ở nơi này, chắc chắn người lui tới rất nhiều, nên tôi muốn hỏi thăm một chút, bà có biết gần đây trong thôn có xảy ra chuyện lạ gì không?"

Nói đến đây, Hạ Thiên Kỳ móc năm trăm đồng trong túi bỏ lên quầy lễ tân, cười nói:

"Tôi không trả tiền để mua tin từ bà, cái này coi như thù lao."

Cái này gọi là có tiền có thể điều ma khiển quỷ, nhất là rất có tác dụng đối phó với loại quán trọ nhỏ này. Người phụ nữ cũng không khách sáo, cầm 500 đồng cất vào túi, mặt mày hớn hở nói:

"Chuyện linh dị, không phải chuyện về ma quỷ sao, trong thôn chúng tôi cũng có không ít..."

Người phụ nữ phun không ít nước bọt với Hạ Thiên Kỳ, cũng nói không ít chuyện linh dị, nhưng vừa nghe mấy chuyện này Hạ Thiên Kỳ cũng biết không có thật, hết 90% là vô căn cứ.

"Bà từ từ, thế này đi, tôi hỏi một chút, gần đây trong thôn có người chết không?"

"Người chết? Có một người, con trai của bí thư thôn chết vào mấy ngày trước."

Người phụ nữ nói đến đây, đột nhiên cảnh giác, hỏi Hạ Thiên Kỳ:

"Anh hỏi việc này để làm gì? Tôi nói cho anh, nhưng anh đừng nói ra ngoài."

"Tôi chưa nói gì hết, đều là do tự bà nói, không phải tôi ép bà nói, cái miệng này của bà cũng quá không kín rồi."

Hạ Thiên Kỳ cố tình đùa giỡn người phụ nữ kia, bà ta nghe xong liếc Hạ Thiên Kỳ một cái, chối ngay:

"Tôi cũng không nói gì bậy bạ, con trai bí thư thôn đã chết, trên dưới trong thôn đều biết, cái này đâu được tính là bí mật."

"Vậy bà có thể nói cho tôi biết nhà của bí thư thôn ở đâu không?"

"Rốt cuộc anh muốn làm gì?"

Thấy Hạ Thiên Kỳ muốn hỏi thăm nhà bí thư thôn ở đâu, ít nhiều gì trong lòng người phụ nữ có chút chột dạ.

"Tôi muốn tìm hiểu một chút, yên tâm đi, hơn nữa, nếu bà không nói cho tôi, tôi ra ngoài nghe ngóng cũng biết. Bà có nói hay không? Không nói thì trả tiền lại cho tôi." "Từ từ đã, mặc kệ anh muốn làm gì, sao tôi không dám nói chứ, nhà bí thư thôn nằm ngay phía đông thôn, chính là ngôi nhà lớn nhất kia."

Biết nhà của bí thư thôn, Hạ Thiên Kỳ cũng lười nói nhảm với người phụ nữ, cười một tiếng rồi rời quán trọ.

Hạ Thiên Kỳ đi rồi, người phụ nữ nhìn cánh cửa lắc lư, ngoài miệng nhịn không được lẩm bẩm một câu:

"Những người này rốt cuộc tới thôn làm gì? Sao mình lại có cảm giác lén lút."

Người phụ nữ càng nói thì vẻ mặt càng nghi ngờ, sau đó bà ta mở cái radio nhỏ trong tay, tiếng nhạc vang lên. Sau đó người phụ nữ ngồi xuống ghế, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

- ---

"Này, ông có thể đi wc với tôi không?"

Một nhân viên dưới quyền Hạ Thiên Kỳ đột nhiên có hơi mắc tiểu, mặc dù trời vừa tối là bên ngoài đã sáng đèn, nhưng nghĩ tới lời cảnh cáo của Hạ Thiên Kỳ, người này không dám ra ngoài.

"Bây giờ là mấy giờ rồi, chúng tôi đi không được."

Người này hỏi mấy nhân viên hắn quen, nhưng mấy người này đang bận đánh bài, nên cũng không muốn đi wc với hắn.

"Má nó, thật không trượng nghĩa."

Đứng ở cửa nhìn ánh đèn vàng nhạt ngoài hành lang, người này do dự suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn bị cơn buồn tiểu hối thức nên bước nhanh ra ngoài, định hỏi người phụ nữ trung niên kia phòng vệ sinh ở đâu.

Có điều lúc hắn đi ngang qua hành lang, sắp tới quầy lễ tân, lại nghe phía trước vọng tới một chuỗi tiếng vang chuông gió.

Tiếp theo hắn thấy một người vô cùng quen thuộc đi vào cửa, ngồi xuống cái ghế gỗ đối diện, hỏi người phụ nữ trung niên đang nghe radio:

"Này bà thím, dậy dậy, quán trọ có còn phòng trống không?"

Người phụ nữ trung niên mở mắt ra, thấy có người vào thì trên mặt có vẻ không hiểu ra sao, trả lời bằng giọng khó chịu:

"Không có! Có bệnh!"

"Chuyện gì xảy ra với bà vậy, không có thì nói không có, sao tự nhiên mắng người!"

Người phụ nữ liếc người kia một cái, sau đó đứng dậy khỏi ghế gỗ, trở về phòng.

"Con mẹ già này!"

Gã nhân viên kia cẩn thận nhìn lại, phát hiện người vào cửa là Triệu An Quốc, có điều làm hắn khó hiểu chính là, vì sao Triệu An Quốc còn hỏi lại người phụ nữ kia là quán trọ còn phòng trống hay không?

Ngay lúc hắn muốn gọi Triệu An Quốc, Triệu An Quốc đã đẩy cửa nhà trọ đi ra ngoài.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv