Ngay khi khủng hoảng trong lòng bùng nổ quyết liệt, trong đầu Hạ Thiên Kỳ nảy ra một ý nghĩ, có hay không hắn nên bỏ Lãnh Nguyệt lại.
Như vậy có thể giữ khoảng cách với nữ quỷ áo đỏ kia, còn có thể nhân cơ hội này mà chạy thoát.
Nhưng làm như vậy chẳng phải là mất hết nhân tính sao?
Lãnh Nguyệt tốt xấu gì cũng có thể coi là một nửa ân nhân cứu mạng của hắn, nếu không phải Lãnh Nguyệt bất chấp sống chết của bản thân ngăn cản nữ quỷ áo đỏ kia, hắn làm sao có cơ hội sống tới bây giờ?
Còn nữa, trước mắt đã cách lối ra không xa lắm, nếu bây giờ bỏ Lãnh Nguyệt lại, nói thật hắn vốn không đành lòng làm vậy.
Nếu lúc này, đổi lại trên lưng hắn là nữ sinh kia, hắn sẽ không chút do dự vứt cô ta lại, dù sao giữa bọn hắn vốn là không có bất cứ quan hệ gì.
“Cùng lắm là chết thôi!”
Ngoài miệng tức giận mắng một câu, Hạ Thiên Kỳ cũng không lo nghĩ nữa, hắn hung hăng cắn mạnh một cái vào chót lưỡi. Cảm giác đau đớn liền nhanh chóng lan ra toàn thân, bước chân hắn cũng trở nên nhanh nhẹn hơn trước rất nhiều.
Con mẹ nó, hắn nhất định phải mang Lãnh Nguyệt ra khỏi chỗ quỷ quái này!
Hắn vốn không phải người là thích làm việc thiện, chỉ là hắn không đành lòng, dù sao Lãnh Nguyệt cũng đã liều mạng giúp đỡ hắn.
Con người ta nếu muốn trở nên nổi bật, tài sắc vẹn toàn thật sự rất khó khăn. Nhưng nếu muốn bản thân làm việc để không thấy thẹn với lương tâm thì lại rất dễ dàng.
Hạ Thiên Kỳ, cả đời xuôi ngược đông tây, hắn không muốn làm ra việc thẹn với lương tâm.
Nếu hôm nay nếu hắn vứt bỏ Lãnh Nguyệt ở chỗ này, cho dù hắn cuối cùng có chạy thoát, lương tâm của hắn sẽ vì hành động này mà áy náy cùng cắn rứt cả đời.
Hạ Thiên Kỳ chính là loại người như vậy, anh có thể mặc kệ sống chết của hắn, như anh tuyệt đối đừng kêu hắn mặc kệ sự sống chết của anh. Nói thẳng ra là, con mẹ nó, nếu kêu hắn làm vậy, hắn thà trực tiếp giết chết anh.
Con người hắn luôn tùy tiện, bướng bỉnh. Nhưng những yếu tố kia đều hội tụ trên người hắn, giống như trêu chọc hắn.
Hắn đã quyết định thì lập tức hành động, cho nên trong đầu Hạ Thiên Kỳ lúc này chỉ có một suy nghĩ, chính là phải trốn thoát cái chỗ chết tiệt này!
Bất luận như thế nào đi nữa, hắn cũng muốn trốn khỏi nơi này!
Bất quá hi vọng vẫn mãi chỉ là hi vọng, hiện thực thì vẫn luôn là hiện thực. Hạ Thiên Kỳ cho dù có quyết tâm đến mấy, vẫn không thay đổi được sự thật, nữ quỷ áo đỏ đang càng ngày càng tiếp cận hắn.
Tin tức tốt nhất lúc này, chính là khoảng cách giữa hắn và đầu bậc cầu thang càng ngày càng gần.
Khoảng cách lúc này chỉ còn có vài mét ngắn ngủi, nhưng trong mắt Hạ Thiên Kỳ lại giống như xa tận chân trời.
Âm thanh phát ra từ móng vuốt sắc bén của nữ quỷ áo đỏ kia lại không ngừng vang lên ở bên tai hắn, cho dù không quay đầu lại, hắn cũng có thể khẳng định nữ quỷ kia đã bắt kịp bọn hắn!
Cho dù bọn hắn chỉ còn cách đầu bậc cầu thang chỉ vài ba mét, nhưng thời gian đã không còn kịp nữa.
Nói cách khác, hắn và Lãnh Nguyệt nhất định không trốn thoát khỏi cái chết.
“A....!”
Ngay giờ phút quyết định sống chết, Hạ Thiên Kỳ cũng không có tuyệt vọng mà buông bỏ, hắn dùng hết sức nhảy về phía trước.
Cùng lúc đó, móng vuốt sắc bén kia cũng đánh tới, lưu lại trên lưng Lãnh Nguyệt một vết thương thật dài.
May mắn là Hạ Thiên Kỳ đã quyết định đúng, hắn chỉ là để Lãnh Nguyệt bị thương một chút ngoài da, nếu bọn hắn cứ như vậy tiếp tục chạy về phía trước. Móng vuốt của nữ quỷ áo đỏ đánh tới, Lãnh Nguyệt đã sớm đầu một nơi thân một ngã.
Sau khi rơi xuống, Hạ Thiên Kỳ cũng không để ý thân thể mình vốn đã vô cùng mệt mỏi cùng đau đớn, mượn lực quán tính tiến lại gần đầu bậc thang.
Nữ quỷ áo đỏ vừa mới chụp hụt một cái, lại tiếp tục hướng bọn hắn tấn công.
Bởi vì khoảng cách với đầu bậc cầu thang cũng không còn xa, ngay lúc này Hạ Thiên Kỳ liền thẳng tay ném Lãnh Nguyệt xuống dưới.
Vừa lúc hắn vừa định xoay người chạy xuống, lại bị nữ quỷ áo đỏ theo sát phía sau bắt lấy mắt cá chân.
Hơi lạnh nơi mắt cá chân nhanh chóng lan rộng toàn thân, ngấm vào tận trong xương tủy. Cảm giác lạnh lẽo kia còn đóng băng luôn cả trái tim đang khát vọng sinh tồn của hắn.
Hắn đã bị nữ quỷ kia tóm được!
Thân thể vốn đã đến gần đầu bậc thang lại bị kéo ngược về sau, đầu bậc thang trong mắt hắn ngày càng xa.
Đương nhiên, từng bước chân tới bậc thang đằng xa kia, ẩn chứa khát vọng sinh tồn cũng đang càng ngày càng cách xa hắn.
Hắn chết đến nơi rồi!
Hắn vốn dĩ là không có cách nào thoát khỏi móng vuốt của nữ quỷ áo đỏ kia.
Ngay cả Lãnh Nguyệt cũng không đối phó được con nữ quỷ này.
“Ông đây còn chưa muốn chết đâu...!”
Trong lòng Hạ Thiên Kỳ không phục, điên cuồng gào thét, hắn không tin cái này là số mệnh của hắn.
Hắn không tin mình thật sự sẽ chết ở chỗ này một cách uất ức như vậy.
“Không....!”
“Ông mày tuyệt đối còn chưa muốn chết nha, mau thả ông mày ra, thả ra...!”
Hạ Thiên Kỳ bị nữ quỷ áo đỏ lôi kéo, thân thể theo bản năng bắt đầu giãy giụa.
Có lẽ vì hành động giãy giụa của hắn quá kịch liệt, thế nên nữ quỷ áo đỏ kia quyết định, xử hắn nhanh một chút.
Chỉ thấy nữ quỷ áo đỏ há miệng thật to, gò má lõm vào, lộ ra hai hàm răng nanh nhọn hoắt, nhắm Hạ Thiên Kỳ cắn tới.
Mắt thấy khoảng cách giữa mình và nữ quỷ kia càng ngày càng gần, Hạ Thiên Kỳ tuyệt vọng mở to hai mắt.
Hắn đột nhiên nghĩ đến bộ đáng khi chết của Hàn Hi Nguyên cùng Lý Tiếu Tiếu. Suy nghĩ cho cùng, so với hắn bây giờ chắc cũng không khác là mấy.
Ngay lúc Hạ Thiên Kỳ cảm thấy mình đã chết chắc rồi, trong đầu hắn tràn ngập tiếng nổ, bên tai hắn đột nhiên vang lên một âm thanh:
“Định!”
Nghe thấy âm thanh kia, Hạ Thiên Kỳ theo bản năng nhìn về hướng đầu bậc thang. Hắn nhìn thấy Lãnh Nguyệt đang đứng ở đó, hai tay giơ lên bấm niệm pháp quyết. Chỉ là thân thể hắn ở phía trên cơ hồ bị thương khá nặng, toàn thân không ngừng run rẩy, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
“Nhanh lên, tôi không chống đỡ được lâu nữa đâu!”
Thấy Hạ Thiên Kỳ vẫn còn ngơ ngác đứng đờ ra đó, Lãnh Nguyệt liếc nhìn hắn, cất giọng khàn khàn.
Bị Lãnh Nguyện lên tiếng nhắc nhở, Hạ Thiên Kỳ mới từ trong sự vui mừng to lớn kia tỉnh lại, sau đó nhanh chóng chạy về hướng đầu cầu thang.
Trong nháy mắt sau khi Hạ Thiên Kỳ thoát khỏi sự khống chế của nữ quỷ áo đỏ. Thân thể Lãnh Nguyệt cũng không còn chống đỡ được nữa, lập tức ngã xuống.
Cũng may khoảng cách giữa Hạ Thiên Kỳ cùng đầu bậc thang khá gần, cũng không đến mức xui xẻo bị nữ quỷ áo đỏ kia bắt được. Mắt thấy phía sau lưng, nữ quỷ kia đang vươn đầu ngón tay về phía mình, hắn chật vật từ trên cầu thang nhanh chóng chạy xuống.
Hạ Thiên Kỳ bởi vì bị căng thẳng thần kinh trong một thời gian khá lâu, sau đó đột nhiên buông lỏng, hắn lập tức lăn đùng ra đất hôn mê bất tỉnh.
Hắn không biết mình đã hôn mê trong bao lâu, sau khi tỉnh lại Hạ Thiên Kỳ liền cảm thấy xương cốt toàn thân như muốn rã ra, thân thể khắp nơi đều đau nhức.
“Con mẹ nó, đau chết ông đây rồi!”
Từ trên bậc thang đứng dậy, Hạ Thiên Kỳ vẻ mặt vô cùng thống khổ. Hành động này khiến cho toàn thân hắn càng thêm đau đớn, kêu lên vài tiếng thảm thiết. Hắn cảm thấy mình lúc này so với lúc trước ở tiệm sách Hâm Hoa, còn thê thảm hơn nhiều.
Về phần Lãnh Nguyệt đang ở tầng dưới, thương thế so với hắn còn thê thảm hơn. Toàn thân trên dưới đều là vết máu khô, không cần phải nói bộ dạng kia đương nhiên giống hệt hắn lúc này.
“Mẹ kiếp, đừng có mà gục ở chỗ này như con chó chết, đừng tưởng mình có khuôn mặt đẹp trai thì ông đây sẽ mềm lòng cứu giúp!”
Ngoài miệng mặc dù lên tiếng mắng như vậy, nhưng Hạ Thiên Kỳ vẫn cố gắng đỡ Lãnh Nguyệt đứng dậy, lắc lư đi xuống lầu.
Không phải hắn không muốn nghỉ ngơi, chỉ là trong mắt hắn, nguy hiểm nơi này còn chưa có được giải trừ hoàn toàn.