Dịch:Hạ Tuyết| Biên: Hàn Phong Vũ
Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt nhìn nhau một cái, sau khi trao đổi một ánh mắt, Hạ Thiên Kỳ lại tiếp tục nói với hai người Diêu Trí:
“Người tản ra mùi xác thối, thân thể nổi đầy thi ban, tứ chi cứng nhắc, hành động chậm chạp... Vị tiên sinh này, anh không cảm thấy người yêu của anh rất giống một con cương thi sao?”
“Anh đừng nói bậy!”
Khuôn mặt Diêu Trí lúc này cực kỳ dữ tợn, trừng mắt nhìn Hạ Thiên Kỳ.
Hạ Thiên Kỳ cũng không thèm để ý, lại tiếp tục dùng giọng điệu bình thản nói:
“Tôi chỉ là nói giống như... Chứ có nói rằng người yêu của anh là cương thi. Nhưng nếu còn tiếp tục như vậy, thời gian của cô ấy cũng không còn bao lâu đâu...”
Hạ Thiên Kỳ nói đến đây, lại cố ý không nói tiếp nữa, trên thực tế, hắn đã ám chỉ cho Diêu Trí rất nhiều.
Diêu Trí không ngốc, sau đó phản ứng lại, giọng khó nén kích động hỏi Hạ Thiên Kỳ:
“Anh... Ý của anh là nói, anh có cách trị được chứng bệnh kỳ quái này sao?”
“Tôi không dám chắc mình có thể trị hết, nhưng tôi có thể cam đoan với anh, trên đời này ngoại trừ chúng tôi ra, không còn ai có thể cứu được cô ta! Ý của tôi, anh có hiểu không?”
Mặc dù Hạ Thiên Kỳ không cho Diêu Trí một câu trả lời chắc chắn, nhưng với người “lên trời không lối, dưới đất không cửa” như Diêu Trí mà nói, những lời Hạ Thiên Kỳ vừa nói kia, đã là câu trả lời chắc chắn hoàn mỹ nhất.
Vì ít nhất khiến hắn rõ ràng, so với bọn họ, hai người trước mặt kia hiểu rõ thứ bệnh kỳ quái này hơn.
Hiện tại trong mắt Diêu Trí, Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt chắc chắn là hai vị Bồ Tát trên trời giáng xuống. Mặc dù bọn họ còn chưa hứa hẹn cái gì, cũng chưa làm được gì, Diêu Trí đã kích động đến mức nước mắt dâng lên, cái này cũng khiến trong lòng Hạ Thiên Kỳ cũng có ít nhiều xúc động.
“Cám ơn các anh... Nếu các anh có thể trị khỏi bệnh cho bạn gái của tôi, cho dù muốn lấy cái mạng này, tôi cũng đưa cho các anh…”
“Mạng của anh cứ việc giữ lại mà dùng đi, chúng tôi không có biến thái như vậy.”
Hạ Thiên Kỳ vội vàng ngăn không cho Diêu Trí nói thêm gì nữa, khiến Diêu Trí càng tin tưởng bọn hắn hơn, hắn cùng Lãnh Nguyệt lần lượt lấy giấy chứng nhận công tác trong túi áo ra, đưa tới trước mặt Diêu Trí:
“Tôi họ Hạ, anh ta họ Lãnh. Chúng tôi là đặc công thuộc cơ cấu đặc vụ quốc gia, chuyên phụ trách điều tra, giải quyết những vụ án linh dị.
Đây là giấy chứng nhận của chúng tôi.”
Diêu Trí căn bản xem không hiểu giấy chứng nhận của Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt, tuy nhiên nghe xong thì có vẻ rất nhạc nhiên, không khỏi nghi ngờ:
“Anh là đặc công phụ trách giải quyết sự kiện linh dị, vậy các anh tìm gặp tôi, chẳng lẽ bạn gái tôi không phải bị mắc chứng bệnh kỳ quái gì đó, mà là bị những thứ quỷ gì theo dõi sao?”
Hạ Thiên Kỳ không nghĩ tới đầu óc Diêu Trí lại nhanh nhạy như vậy, nhất là về khả năng tiếp nhận về sự kiện linh dị, dù sao người bình thường đều rất khó tiếp nhận sự tồn tại của ma quỷ, nhưng Diêu Trí lại hoàn toàn không có bất kỳ hòa hoãn nào.
Hạ Thiên Kỳ không khỏi cẩn thận xem xét Diêu Trí, thấy dáng người của Diêu Trí hơi mập, hai mắt khá nhỏ, bề ngoài xấu xí, cũng không có chỗ nào đặc biệt.
“Tình huống cụ thể như thế nào, phải chờ sau khi chúng tôi hiểu hết tình hình cúa các người, mới có thể đưa ra phán đoán xác thực.
Dù sao coi như là chữa bệnh còn cần hỏi rõ nguyên nhân mắc bệnh, lý lẽ này tôi nghĩ các người hẳn phải rõ ràng.”
Từ đầu đến cuối chỉ có một mình Diêu Trí tiếp chuyện, còn Tưởng Tiểu Ba cứ một mực cúi đầu, dựa sát vào người gã, nhìn qua vừa như đang suy nghĩ cái gì đó, lại như đang nghỉ ngơi.
Diêu Trí suy nghĩ một chút cũng cảm thấy Hạ Thiên Kỳ nói không sai, hiện tại gã cũng không định dẫn Tưởng Tiểu Ba đến sân bay nữa. Cắn răng một cái, Diêu Trí nhanh chóng quyết định:
“Được, tôi tin tưởng các anh, chúng tôi không đi thành phố Tuyên nữa.”
Diêu Trí nói xong, lại nhỏ giọng hỏi ý kiến Tưởng Tiểu Ba, mãi đến khi không phản đối mà gật đầu, Diêu Trí mới tiếp tục lên tiếng nói với Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt:
“Nếu các anh không chê, trước hết hãy đến nhà tôi ngồi một chút.”
“Không thành vấn đề.”
Lần nữa trở về tổ ấm tình yêu của mình và Tưởng Tiểu Ba, điều này cũng khiến trong lòng Diêu Trí tràn đầy cảm khái, vì trước đó khi rời đi, gã thực sự nghĩ sợ là sau này không bao giờ có thể về nhà cùng Tưởng Tiểu Ba nữa.
May mà số phận chưa hoàn toàn vứt bỏ bọn họ, Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt xuất hiện, Diêu Trí giống như bắt được một tia hi vọng.
“Mấy ngày nay chúng tôi không thể nào dọn dẹp, trong nhà có chút bừa bãi, các anh cứ tùy tiện ngồi là được.”
Diêu Trí tiếp đón Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt ngồi xuống, Hạ Thiên Kỳ bị mùi xác thối trong phòng hun đến buồn nôn, buộc lòng phải châm một điếu thuốc thơm, muốn dùng mùi khói thuốc xua tan phần nào mùi hôi thối kia.
“Anh Diêu không cần phải khách khí, chúng tôi đến tìm anh không phải để tới nhà anh làm khách. Mà là tới giúp anh giải quyết vấn đề là chính.”
Hạ Thiên Kỳ không muốn lãng phí nhiều thời gian, Diêu Trí thấy Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt không có dáng vẻ kiêu ngạo, trong lòng cũng cảm kích, liên tục gật đầu.
“Trước tiên anh có thể nói cho chúng tôi nghe một chút về cảnh ngộ mấy ngày qua của các người đi, vì sao bạn gái của anh biến thành cái bộ dạng này?”
“...”
Nửa giờ sau, Diêu Trí kể lại toàn bộ cảnh ngộ trước giờ, một chút cũng nói cho Hạ Thiên Kỳ nghe. Vì Hạ Thiên Kỳ có đặc biệt nhắc nhở gã, nhất định phải nói chi tiết hết mức, cho nên gã kể cả chuyện mình từ chức ra sao, tức giận mà ra tay đánh lãnh đạo.
Nghe Diêu Trí kể lại toàn bộ chuyện bọn họ gặp phải, Hạ Thiên Kỳ cùng Lãnh Nguyệt đều như có điều suy nghĩ, lát sau mới nghe Hạ Thiên Kỳ hỏi:
“Nói cách khác, trước đó bạn gái của anh không gặp qua bất cứ chuyện gì kỳ quái, sau đó trên người đột nhiên xuất hiện mùi xác thối? Là như vậy phải không?”
Nghe Hạ Thiên Kỳ hỏi về vấn đề này, Diêu Trí có chút sửng sốt, hắn theo bản năng lắc đầu:
“Chắn chắn không có, mỗi ngày cô ấy đều phải đi làm, đâu có thời gian mà đi nơi nào khác.”
Câu trả lời của Diêu Trí không khiến Hạ Thiên Kỳ cảm thấy hài lòng, lúc này hắn đưa mắt đặt trên người Tưởng Tiểu Ba, hỏi:
“Cô nghĩ kỹ lại một chút, trước khi thân thể cô xảy ra vấn đề, cô có gặp qua chuyện gì kỳ quái, bất kỳ thứ gì không bình thường, hoặc là lúc đó cô cảm thấy chuyện kỳ quái cũng được.”
Tưởng Tiểu Ba nghĩ một lát, sau đó ánh mắt có chút đờ đẫn, lắc đầu:
“Không có, tôi mỗi ngày đều đi làm rất bình thường, chuyện quái dị gì cũng chưa từng gặp.”
“Cô chắc chắn mình không nhớ nhầm?”
Hạ Thiên Kỳ cảm thấy loại thái độ này của Tưởng Tiểu Ba, một chút ý tứ muốn cố gắng sống sót cũng không có.
“Chắc chắn!” Tưởng Tiểu Ba cứng ngắc gật đầu.
Diêu Trí thấy Hạ Thiên Kỳ có chút không vui, lúc này gã vội vàng giải thích:
“Lá gan của cô ấy rất nhỏ, nếu như gặp phải sự việc kỳ quái gì, chắc chắn sẽ gọi cho tôi trước, chuyện này tôi có thể đảm bảo.”
Nghe Diêu Trí nói xong, Hạ Thiên Kỳ cũng không tiếp tục truy hỏi Tưởng Tiểu Ba. Hắn nhìn sang Lãnh Nguyệt, ánh mắt mang theo ý tứ dò, thấy Lãnh Nguyệt nhận ý gật đầu với hắn, sau đó anh ta đứng dậy khỏi sa lon, đi tới trước mặt Tưởng Tiểu Ba lên tiếng:
“Lấy khăn lụa trên mặt cô xuống, còn có... cởi hết quần áo dài đang mặc trên người cô ra.”