Dịch: Hàn Phong Vũ | Anh Túc team
Nghe tiếng gọi khẽ khô khốc như thế, nữ sinh tức khắc ngồi dậy trên giường như vừa đánh máu gà.
Từ Thiên Hoa thầm mắng trong trong một tiếng chết tiệt, lại cưỡng ép đẩy nữ sinh nằm lại trên giường.
Mặt giường vang lên một tiếng "sầm", vang dội trong phòng ký túc xá tĩnh mịch.
Từ Thiên Hoa lần nữa bị kinh hoảng mà mồ hôi lạnh toát ra đầy người, sợ âm thanh mình gây ra vừa rồi dẫn tới sự chú ý của con quỷ bên ngoài kia. Hắn không dám có động tác nữa, hai tay đè chặt nữ sinh từ từ buông ra, mà sau khi mất đi khống chế của hắn, nữ sinh kia lại ngồi thẳng người dậy.
"Tôn Di Nhiên?"
"Tôn Di Nhiên?"
Ngoài cửa liên tục vang lên hai tiếng gọi khẽ, tiếp theo lại thấy trên mặt nữ sinh kia hiện ra một nụ cười cực kỳ quỷ dị.
Tử Thiên Hoa nhìn nữ sinh kia sợ hãi, lại thấy nữ sinh kia mở miệng ra nói với hắn bằng âm thanh khô khốc:
"Đừng có gấp, người tiếp theo chính là mày!"
Nói xong, nữ sinh lại đẩy Từ Thiên Hoa xuống khỏi người.
Từ Thiên Hoa bị té rất nặng, không khỏi mở miệng kêu đau một tiếng, mà lúc này học sinh kia cũng xuống khỏi giường, chân trần chậm rãi đi tới cạnh cửa.
Ánh mắt Từ Thiên Hoa đờ dẫn nhìn nữ sinh kia mở cửa đi ra ngoài, tiếp theo lần nữa thấy cái móng vuốt màu đỏ kia đóng cửa lại.
Một cảm giác nguy cơ tử vong hoàn toàn bao vây Từ Thiên Hoa, trong phòng ký túc xá có tổng cộng bốn người, hiện tại có ba người đã bị lực lượng ngoài cửa kia gọi đi, đồng thời, vừa rồi hắn còn nhận cảnh cáo từ nó.
Từ Thiên Hoa thật sự không biết nên làm gì bây giờ, đi ra ngoài là tự đưa mình vào đường chết, ở lại nơi này thì khó tránh khỏi bị lực lượng kia kêu lên đi giết chết, có thể nói là chạy trốn cũng chết, ở lại chỗ này cũng phải chết.
Dù sao cũng là một lần chết, khiến Từ Thiên Hoa sinh ra một loại ý niệm muốn ra ngoài đánh một trận.
Hắn và những nữ sinh kia đều là người bình thường, nếu những nữ sinh kia đều có thể bị cổ lực lượng kia ảnh hưởng, cũng bị kêu lên đi giết chết, vậy thì nếu đổi lại là hắn thì khó tránh khỏi sẽ như vậy.
Vì vậy suy nghĩ đấu tranh một chút, Từ Thiên Hoa lại bò dậy trên mặt sàn, tiếp theo kiên trì bước nhanh đi tới trước cửa, một tay kéo cửa phòng ký túc xá ra.
Trong hành lang một mảnh tối đen như mực, đưa tay không thấy năm ngón, gió lạnh "vù vù" thổi tới khiến da đầu Từ Thiên Hoa ngứa ran một trận, hắn mở chức năng đèn pin trên đồng hồ vinh dự ra, tiếp theo chiếu khắp hai đầu của hành lang.
Trong hành lang thật dài không một bóng người, điều này không khỏi khiến Từ Thiên Hoa lần nữa rơi vào lưỡng lự, rốt cuộc là lên lầu hay xuống lầu, hoặc là dứt khoát tìm một phòng ký túc xá ở tầng này trốn vào?
Cái này mặc dù nhìn qua là một lựa chọn rất đơn giản, thế nhưng trong mắt Từ Thiên Hoa lúc này lại liên quan đến sinh tử, dù sao hắn biết rõ quy luật giết người của quỷ vật, nó rất ít khi chọn một tập thể để ra tay, mà sẽ kiên trì đợi đến lúc lạc đàn.
Nên hắn tuyệt đối không thể ở một mình trong thời gian dài, bất kể thế nào, đều phải tìm được một người đi cùng hắn, như vậy cho dủ quỷ vật đại khai sát giới, bên cạnh hắn cũng sẽ có "bao cát" thay hắn tranh thủ chút thời gian.
Bước nhanh chạy tới gần một đầu thang lầu, mà trong lúc bỏ chạy này, hắn lại cảm giác có vật gì đáng sợ đang không ngừng đuổi theo hắn trong bóng tối sau lưng.
Nhưng khi hắn dùng đồng hồ vinh dự soi sáng về phía sau, sau lưng không tồn tại bất cứ thứ gì.
Thế nhưng liên tục mấy lần quay đầu không xác định, lại khiến hắn mơ hồ thấy một cái bóng màu đỏ.
Trái tim của Từ Thiên Hoa đã nhấc tới trên cuống họng, lúc này cũng không dám tiếp tục chạy xuống dưới nữa, vội vàng tìm một gian phòng ký túc xá không khóa cửa chui vào.
Thở hổn hển không thể khống chế, thân thể Từ Thiên Hoa dán trên cửa, một bên lắng nghe động tĩnh ngoài cửa, một bên ánh mắt quan sát cảnh tượng trong phòng ký túc xá này theo bản năng.
Trên bốn giường trong phòng ký túc xá chỉ có ba giường có người ngủ, một giường dưới không có ai ở đó, không biết nữ sinh vốn ngủ trên giường kia rốt cuộc là không có ở đó, hay trong gian phòng ký túc xá này vốn chỉ có ba người.
"Xẹt xẹt..."
Trong hành lang vang lên một chuỗi chuỗi âm thanh của móng vuốt xẹt qua vách tường, đồng thời phán đoán trên âm thanh mạnh yếu, cái vật trong hành lang kia đang tiếp cận nơi này từng chút một!
Từ Thiên Hoa vội vàng khóa chốt cửa phòng ký túc xá lại, bước nhanh đi tới chỗ kê giường, sau khi đến nơi hắn lại theo bản năng nhìn thoáng qua ba nữ sinh ngủ trên giường, vừa nhìn một cái này dọa hắn đến mức không khỏi hét lên một tiếng kinh hãi.
Vì ba nữ sinh này không phải ai khác... Chính là ba người bạn cùng phòng vừa mới bị gọi ra lúc nãy của hắn!
"Tại sao họ lại ở chỗ này?"
Từ Thiên Hoa không biết vì sao ba người kia lại xuất hiện trong gian phòng ký túc xá này, hắn run rẩy giơ tay lên, tiếp theo đưa tới gần mũi của một nữ sinh trong số đó, kết quả phát hiện nữ sinh này đã mất hơi thở.
Nói cách khác, ba nữ sinh đang nằm trên giường lúc này, vốn là ba người chết!
Đôi mắt hoảng sợ đảo tới trên một giường giữa trống không, trong lòng Từ Thiên Hoa đột nhiên có một suy đoán tuyệt vọng, gian phòng ký túc xá này vốn là gian phòng hắn đã ở kia.
Hắn chạy theo hành lang một vòng, thế nhưng kết quả cuối cùng chính là quay về nơi này.
Cửa phòng ký túc xá khép chặt lúc này bắt đầu khẽ run, hiển nhiên là bên ngoài có vật gì đó muốn vào trong, đồng thời sức lực đẩy cửa của nó đang dần mạnh hơn.
Trong lúc cùng đường, Từ Thiên Hoa đột nhiên nhìn thấy cửa sổ bị tấm rèm che khuất hơn phân nửa, vì vậy lúc này hắn nhảy lên bậc cửa sổ không chút nghĩ ngợi, tiếp theo mở cửa sổ ra.
Gió lạnh thổi vào, toàn thân Từ Thiên Hoa không ngừng run lên cầm cập, ngay thời khắc này, cánh cửa phòng ký túc xá vốn đang rung động vô hình ngừng lại, thế nhưng từ hành lang ngoài cửa lại vọng tới một tiếng không khác nào ma âm địa ngục:
"Từ Thiên Hoa?"
Thân thể Từ Thiên Hoa chợt ngẩn ra, nhưng lúc này cả người đã rơi thẳng xuống dưới lầu.
- ---
Vẫn luôn mở to hai mắt nhìn sắc trời bên ngoài dần sáng lên, Hạ Thiên Kỳ không khỏi thở dài một cái, chỉ cảm thấy một đêm tràn đầy nguy cơ tử vong rốt cuộc trôi qua.
Vì đã đập nát kính cửa sổ phòng ký túc xá, nên Hạ Thiên Kỳ cũng bị quản lý ký túc xá gọi đi nói chuyện, kết quá hắn phí hết 300 đồng tiền, mới xem như giải quyết được vấn đề nhỏ nhặt này.
Mấy học sinh trước đó ở cùng hắn kia đã không thấy đâu nữa, có điều cái chết của bọn họ cũng không dẫn tới sự chú ý của nhà trường, thậm chí là bọn học sinh.
Bất quá ngày hôm sau khi hắn đi vào lớp học, số người trong lớp đã giảm đi một nửa.
Có thể thấy, những học sinh không lên lớp kia đều bị giết chết vào tối hôm qua.
May mà Mộc Tử Hi và Lãnh Nguyệt không có chuyện gì, bất quá hai người ít nhiều gì cũng treo màu, Lãnh Nguyệt thì không tồi, còn Mộc Tử Hi thì trên khuôn mặt vốn đã khó coi, lúc này còn bị cào thêm vài vệt máu, da thịt trên mặt đều lòi hết ra ngoài, nhìn qua cực kỳ dữ tợn.
Trạng thái của ba người đều không thể nào tốt được, hiển nhiên đều bị chơi đùa dữ dội, nên cũng không nói thêm gì, đợi sau khi trò chuyện đơn giản về tình cảnh mình gặp tối qua, lại từng người quay về chỗ lớp học vào học.
Nhưng mặc cho ai cũng rõ ràng trong lòng, một ngày kế tiếp này, chỉ biết là so với hôm qua, không, hoặc nói so với tối hôm qua còn tàn khốc hơn.
Nếu nói trước kia còn có học sinh để coi như hòa hoãn, thế nhưng kế tiếp này thì sao?
Theo số lượng học sinh nhanh chóng giảm bớt, bọn họ đã không còn nhiều biện pháp đi ứng phó giết chóc của lời nguyền.