Dịch: Hạ Tuyết | Bao Hắc Tử
Biên: KimoHanie
Lãnh Nguyệt mở tin nhắn ra xem, sau đó lên tiếng:
“Tôi có việc cần đi một lát, chờ khi giải quyết xong sẽ liên lạc với các cậu!”
“Xảy ra chuyện gì thế?” - Hạ Thiên Kỳ cùng Lưu Ngôn Mẫn nghe xong, vô thức hỏi lại.
“Là Lương Nhược Vân nhắn tin bảo muốn gặp tôi để bàn về việc thăng chức lên quản lý.”
“Cậu sẽ tham gia kỳ thi thăng chức quản lý sao?”
“Chắc là vậy.” - Lãnh Nguyệt từ chối cho ý kiến, chỉ nhẹ gật đầu. Lúc cậu ta đang định bắt một chiếc taxi khác để đi tới văn phòng Hoàng Kim thì bị Hạ Thiên Kỳ gọi lại:
“Chờ chút đã Lãnh Thần, là một người từng trải, tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu, nếu muốn thăng lên chức quản lý nhất định phải thông qua một kỳ khảo hạch, cho nên bản thân cậu phải cẩn thận một chút. Quá trình khảo hạch trước đó của tôi lại giống như vừa nằm mộng, cho nên lúc này tôi cũng không biết phải nói gì với cậu mới tốt, tóm lại chính cậu phải cẩn thận một chút!”
Hạ Thiên Kỳ vốn định nhắc nhở Lãnh Nguyệt vài câu nhưng hắn lại phát hiện chính mình không biết phải nhắc nhở cậu ta cái gì mới tốt. Dù sao khảo hạch để thăng lên chức quản lý không giống như những nhiệm vụ bình thường, có thể nói kỳ khảo hạch này giống như một nhiệm vụ không thể giải thích, có nhắc nhở nhiều hơn nữa cũng chỉ là vô dụng.
Lãnh Nguyệt nghe xong cũng không nói thêm gì, lại tiếp tục gật đầu. Sau đó bắt một chiếc taxi, nhanh chóng rời đi.
Nghe Lãnh Nguyệt phải đi gặp Lương Nhược Vân, trong lòng Triệu Tĩnh Thù cảm thấy không mấy yên tâm, quay sang hỏi Hạ Thiên Kỳ:
“Anh ta sẽ không có vấn đề gì chứ?”
“Yên tâm đi Tĩnh Thù, tham gia kỳ khảo hạch thăng chức quản lý cũng không có gì quá đáng sợ. Nhiều nhất thì sẽ thê thảm một chút thôi!” - Sở Mộng Kỳ nói xong cũng không biết là cô vừa nghĩ cái gì, nhịn không được mà cười hắc hắc vài tiếng.
Tình huống khi tham gia kỳ khảo hạch thăng chức quản lý, bọn họ trước đó đều đã nghe Hạ Thiên Kỳ nói sơ qua, hắn bảo lúc đó đều là một trận mơ mơ hồ hồ, không rõ ràng. Nhưng nghe hai người đã từng tham gia là Sở Mộng Kỳ cùng Hạ Thiên Kỳ nói không có việc gì phải lo, lại nghĩ đến thực lực của Lãnh Nguyệt nên cả bọn cảm thấy chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì quá nghiêm trọng.
Không tiếp tục suy nghĩ về chuyện của Lãnh Nguyệt nữa, bốn người bọn họ cũng bắt một chiếc taxi tới chỗ ở của người môi giới bất động sản.
Ròng rã suốt một buổi chiều, bọn họ phải theo chân người môi giới chạy đông chạy tây để xem nhà. Lúc ở trong điện thoại, tên môi giới kia nói với bọn họ có rất nhiều chỗ tốt, còn cam kết tất cả đều là nhà tốt giá phải chăng. Nhưng mà thực tế lại khác quá xa, bọn hắn cảm thấy mấy căn hộ kia đều không hợp với những gì bọn hắn đã yêu cầu.
Tuy nhiên, việc này cũng có thể hiểu được, dù sao đã làm cái nghề môi giới này thì phải biết khua môi múa mép, nói trắng ra là bọn môi giới này không khác gì những người đi buôn kiếm lời. Nếu đổi lại là bọn họ đi làm môi giới, nghĩ đến lúc đó có thể bọn họ còn có thể khua môi múa mép hơn cả những người này.
Vẫn là ông trời không phụ người có lòng! Chạy tới chạy lui không biết bao nhiêu chỗ, rốt cuộc Hạ Thiên Kỳ cũng tìm được hai căn hộ tương đối vừa ý. Lại là hai căn hộ ở cạnh nhau. mỗi một căn đều rất rộng rãi, diện tích tới 130 mét vuông, cùng ba phòng ngủ, hai đại sảnh.
Tuy là nhà cho thuê nhưng vẫn có thể bán. Cho nên sau khi đám người Hạ Thiên Kỳ bàn bạc xong, liền dứt khoát mua luôn hai căn hộ này.
Dù sao chỉ cần quẹt thẻ thì lập tức có thể xuất ra mấy triệu, đối với những người có tiền như bọn họ chỉ là chuyện nhỏ. Chỉ cần bọn họ cảm thấy thoải mái, đừng nói là mấy triệu, cho dù là mấy trăm triệu bọn họ cũng có thể ngay lập tức quẹt thẻ.
*1000 tiền nhân dân tệ bên trung khoảng chừng 3.340.000 tiền việt nam.
Dù sao số tiền bên trong thẻ đều là của công ty, cứ xem như tiền lương của bọn họ không đủ, chỉ cần bọn họ vẫn còn sống, theo chức vụ ngày một tăng lên của bọn họ, sớm muộn gì cũng có thể trả hết nợ.
Nói theo kiểu xui xẻo hơn một chút, lỡ như bọn họ bất hạnh bị giết chết, như vậy dù cho có thiếu đến cả trăm tỷ cũng không cần hoàn trả.
Hai căn hộ này đều là vừa mới trùng tu lại cho nên vô cùng sạch sẽ, đồ dùng trong nhà cũng khá đầy đủ. Đám người Hạ Thiên Kỳ bởi vì nóng ruột muốn dọn vào ngay lập tức, cho nên sau khi thông qua người môi giới thương lượng cùng người chủ thuê nhà trước đó, bọn họ phải trả thêm một trăm ngàn nữa, xem như tiền mua lại toàn bộ đống đồ dùng trong nhà này. Trưa hôm đó, bọn họ lập tức dọn vào ở.
Sau khi chờ làm thủ tục sang tên, bọn họ chính thức ký hợp đồng với chủ thuê nhà. Những việc lặt vặt sau đó lại ném hết cho người môi giới đi lo liệu, việc bọn họ cần làm chỉ là cung cấp một chút giấy tờ liên quan là đủ.
Sở Mộng Kỳ mặt dày mày dạn nói nhất định phải ở cùng với bọn họ, cho nên số người trước đó là bốn hiện tại đã biến thành năm.
Một căn hộ có ba phòng ngủ, hai đại sảnh. Tuy rằng bọn họ có tới năm người nhưng vẫn dư xài, vấn đề nan giải lúc này có lẽ là chia chỗ ở.
Bởi vì Lưu Ngôn Mẫn kiên quyết phản đối ở cùng nhà với hai người Lãnh Nguyệt - Hạ Thiên Kỳ, gã nhất định muốn ở cùng một chỗ với Triệu Tĩnh Thù cùng Sở Mộng Kỳ. Nhưng hai vị mỹ nữ kia căn bản chính là mặc xác gã, các cô quyết định dọn sang ở căn hộ trống kế bên.
Hạ Thiên Kỳ hoàn toàn không quan tâm sẽ ở cùng một chỗ với người nào, dù sao đối với những việc sau này trong lòng hắn đã có dự định. Đơn giản chỉ là tham gia nhiệm vụ, nếu không có nhiệm vụ thì không thể dốc sức tập luyện để nâng cao thực lực của bản thân.
Tuy trong lòng của Lưu Ngôn Mẫn rất khó chịu khi phải ở cùng chỗ với hai tên đàn ông, nhưng Triệu Tĩnh Thù và Sở Mộng Kỳ ở kế bên đã không cho hắn sang ở, hắn chỉ còn cách cúi đầu nhận mệnh.
Bọn họ cảm thấy phải nên ưu tiên cho phái nữ, cho nên Sở Mộng Kỳ cùng Triệu Tĩnh Thù trước tiên ở bên trong hai căn hộ nhìn ngó một chút. Sau đó quyết định nam ở bên trái, nữ ở bên phải.
Hai căn hộ lần lượt được chia như sau, một căn phòng ở phía trái lầu mười, phòng còn lại thuộc phía bên phải của lầu mười.
Chỗ bọn họ đang ở khu vực tốt nhất ở Phước Bình, nhưng vị trí lại có chút lệch. Tuy nhiên bọn họ không phải những người công nhân đi làm, cho nên vị trí địa lý có lệch hay không lệch thật sự cũng không quá quan trọng. Dù sao mỗi người bọn họ đều có xe riêng, muốn đi ra ngoài lập tức có thể lái xe đi.
“Ở trong biệt thự riết thành quen, hiện tại đến chỗ này, cảm giác không được thoải mái cho lắm.”
Trở lại căn hộ của đám người Hạ Thiên Kỳ mới dọn vào, lúc này Lưu Ngôn Mẫn vừa đặt mông ngồi lên ghế salon đã lập tức lên tiếng càu nhàu.
Hạ Thiên Kỳ cởi chiếc áo ngắn tay bên ngoài ra, trên người hắn lúc này chỉ còn mỗi chiếc áo thun ba lỗ màu đen. Nghe Lưu Ngôn Mẫn nói xong, nhịn không được lên tiếng an ủi hắn:
“Sau khi tôi thăng lên làm quản lý thì được cấp cho một khu biệt thự, ở khu Hành Thủy ấy. Anh có muốn dọn qua đó ở không?”
“Tôi không ngu ngốc mà dọn qua đó ở, nếu có chỗ tốt như vậy, tên tiểu tử cậu đã sớm dọn qua ở lâu rồi!”
Lưu Ngôn Mẫn cảm thấy Hạ Thiên Kỳ là đang cố ý lừa gạt hắn, khinh bỉ nhìn một cái.
“Tôi là sợ bị đám người Lữ Nhữ Nam tìm tới cửa. Dù sao chỗ ở mà công ty phát cho không đủ an toàn, tất cả đều ở trong khu biệt thự, chỉ cần tra một cái là lộ ngay. Lại nói, bốn phía đều hoang vu vắng vẻ, chẳng có một chút hơi người, công ty có thể ứng cứu kịp lúc sao? Vậy nên trước mắt chúng ta vẫn là nên tự lập đi. Bất kể như thế nào, ở chung với nhiều người vẫn hay hơn, dù sao chúng ta còn phải sinh hoạt, không phải sao?”
“Được rồi được rồi, cứ cho là cậu nói đúng, lời cậu nói đều là chân lý được chưa? Hiện tại có lẽ tôi nên chọn cho mình một phòng lớn để đi ngủ, còn cậu cứ ở chỗ này tự thiến đi!”
“Con mẹ nó chứ tự thiến, anh cút đi cho tôi!”
Hạ Thiên Kỳ dùng cánh tay vừa mới cởi áo hướng Lưu Ngôn Mẫn đánh tới, Lưu Ngôn Mẫn hắc hắc cười bỉ ổi một tiếng, sau đó nhanh chân chạy vào căn phòng ngủ lớn nhất.
Căn phòng ngủ lớn nhất đã bị Lưu Ngôn Mẫn đoạt mất. Hạ Thiên Kỳ chỉ còn cách đưa mắt nhìn hai gian phòng một lớn một nhỏ còn lại. Cuối cùng hắn đành phải để Lãnh Nguyệt chịu ủy khuất ở căn phòng nhỏ kia, còn bản thân lại chọn căn phòng lớn hơn.
Dù sao Lãnh Nguyệt cũng là loại người không quá cầu kỳ, chỉ cần có nhà để ở, có giường để ngủ là được rồi.
Đi vào phòng ngủ, Hạ Thiên Kỳ nhanh chóng đóng cửa phòng lại. Hắn bước đến, mở bung cửa sổ ra, sau đó ngồi ở trên giường mà châm thuốc hút. Vừa mới rít một hơi thuốc, nụ cười trước đó vẫn treo trên khuôn mặt của hắn đột nhiên tắt ngấm.
Trên thực tế, tinh thần lạc quan trong hai hôm nay của Hạ Thiên Kỳ đều là giả vờ, sự thật mà nói trong lòng hắn lúc này đang vô cùng bất an.
Hắn thấy bất an không phải vì thực lực yếu kém của bản thân, là bất an bởi cái dục vọng đang thôi thúc ham muốn cắn nuốt người bên trong hắn.
Thứ này giống như một chất gây nghiện, lại giống như có vô số con kiến đang bò qua bò lại trong lòng hắn, dẫn dụ hắn... cám dỗ hắn... khiến hắn không kìm nén được ý nghĩ muốn ăn tươi nuốt sống con người từ tận đáy lòng.