Dịch: Tiểu Bạch | Anh Túc teamBiên: Hàn Phong Vũ
"Tiểu Tuyết, tôi đã gọi giám đốc Vương đến, cô hỏi thẳng anh ta được rồi."
Lưu Xương Mỹ trước đó không nói cho Vương Tân lý do kêu hắn đến đây, cho nên sau khi cô nói xong, lại thấy Vương Tân nghi ngờ hỏi:
"Các cô gọi tôi lại đây có chuyện gì?"
"Chính là hai người bên kia, còn có Lữ Dương, ba người bọn họ là ai?"
"Hai người nào? Còn nữa, rốt cuộc cô muốn hỏi cái gì?"
Vương Tân không nghe hiểu nội dung Trương Xuân Tuyết hỏi, Lưu Xương Mỹ đứng một bên thấy vậy giải thích:
"Giám đốc Vương, Tiểu Tuyết muốn hỏi anh là, Lữ Dương, Tần Khải, còn có Tiết Cường, ba người họ có phải là đồng nghiệp từng ngồi xe với chúng ta đến đây du lịch không?"
"Đúng vậy, nếu không phải vậy, bọn họ làm sao có thể xuất hiện ở đây, có vấn đề gì sao?"
Nghe Lưu Xương Mỹ giải thích, vẻ mặt Vương Tân càng trở nên quái lạ.
"Cô thấy chưa, lúc nãy tôi đã nói rồi, mấy người này đều là đồng nghiệp cùng chúng ta tới, cô còn không nghe tôi, nếu không cùng một công ty làm sao có thể ở chỗ này."
Lúc này Lưu Xương Mỹ đứng bên cạnh phụ họa một câu.
Trương Xuân Tuyết cảm thấy đầu của cô có chút loạn, bởi vì ba người kia cô vốn không quen biết, đồng thời cô xác định chắc chắn rằng ba người này tuyệt đối là gia nhập sau này.
"Không, không phải như vậy, nhất định còn có người."
Trương Xuân Tuyết nghĩ đến khi vừa đến nơi này thì Hồ Hiểu Quang liền mất tích, cô cẩn thận liếc mắt nhìn mọi người đứng cách đó không xa, sau đó cô phát hiện không thấy Trịnh Cửu Long và Đồng Khánh Địch.
"Trịnh Cửu Long và Đồng Khánh Địch đâu? Sao không thấy ở đây, không phải nói tất cả mọi người điều có mặt sao?"
"Trịnh Cửu Long? Đồng Khánh Địch?"
Nghe Trương Xuân Tuyết nói xong, Lưu Xương Mỹ và Vương Tân theo bản năng lặp lại một lần, sau đó lại nghe Vương Tân hỏi lại:
"Bọn họ là ai?"
"Trịnh Cửu Long! Đồng Khánh Địch!"
Trương Xuân Tuyết thấy Vương Tân dáng vẻ hoàn toàn không quen biết hai người đó, bất chợt giọng cô tự nhiên cũng nâng cao vài phần.
"Hai người kia làm sao? Bạn của cô sao?"
"Tôi không quen họ, là cô ấy nói."
Thấy Vương Tân nghi ngờ nhìn mình, Lưu Xương Mỹ vội vàng lắc đầu phủ nhận.
"Trịnh Cửu Long chính là người người giúp chúng ta chụp ảnh tập thể, Đồng Khánh Địch là người mà tối hôm qua lúc ông phân phòng, đùa giỡn nói muốn nam nữ cùng phòng. Chẳng lẻ hai người không có chút ấn tượng gì về bọn họ sao?"
"Chụp ảnh? Chụp ảnh là Tần Khải chụp, tôi không hiểu cô đang nói gì nữa, cô khiến tôi chả hiểu gì cả."
"Tôi không..."
"Tiểu Tuyết, tôi cảm thấy tối qua cô chắc chắn không nghỉ ngơi đủ."
Thấy Trương Xuân Tuyết còn muốn nói thêm gì đó, Lưu Xương Mỹ vội vàng tìm cái lý do ngắt lời cô, sau đó quay sang Vương Tân cười nói:
"Đêm qua cô ấy không làm sao ngủ ngon, còn ngủ mớ nữa. Sau đó còn muốn đánh cược với em, em nói cô ấy nằm mơ quá thật cô ấy còn không tin, bây giờ không có chuyện gì.
Có điều, giám đốc Vương, anh nhanh chóng tổ chức trò chơi đi, xem xem mấy người chúng ta đây chơi trò gì với nhau được, anh là dẫn đầu của bọn em, những chuyện như chơi trò chơi này cũng chỉ có anh có thể tổ chức.
Nếu không có chút hoạt động đoàn thể, tất cả mọi người chỉ chơi phần mình, chờ trở về công tu cũng không tiện nói."
Vương Tân vốn dĩ không bằng lòng chơi trò chơi gì, càng không muốn tự mình đi tổ chức, thế nhưng nghe Lưu Xương Mỹ nói thế, hắn cảm thấy cũng có lý, liền gật đầu đáp ứng nói:
"Vậy cũng được, tôi đi hỏi xem ý kiến của mọi người như thế nào. Quyết định xem chúng ta chơi trò gì."
Vương Tân đi về phía mọi người bên kia tổ chức trò chơi, cửa biệt thự bây giờ chỉ còn lại Lưu Xương Mỹ và Trương Xuân Tuyết.
Trương Xuân Tuyết nhìn Lưu Xương Mỹ khó có thể tin, đều này cũng khiến Lưu Xương Mỹ cảm thấy rất không thoải mái:
"Tiểu Tuyết, cô đừng nhìn tôi với vẻ mặt đó được không, rốt cuộc cô bị làm sao vậy, sao hôm nay cô lại kỳ quái như vậy chứ."
"Tôi cũng không biết sao nữa, có thể thật như như những gì cô nói, tối qua tôi gặp một giấc mơ vô cùng thật, thế cho nên bây giờ mới có chút không phân biệt được thật với mơ."
"Không thể nào, chẳng lẽ bị tôi nói trúng rồi, tôi vừa nãy hoàn toàn là nói bậy thôi. Cô đừng để trong lòng ha."
Trương Xuân Tuyết lặng lẽ gật đầu, trong lòng trở nên càng nghi hoặc.
Bọn họ từ sân bay đi ra, sau đó ngồi xe bus đi đến bãi Trường Sa, kế tiếp mọi người xuống xe tại trạm gần bờ biển.
Sau khi xuống xe cô nhớ rõ ràng Hồ Hiểu Quang có chế nhạo cô, vì chuyện đó mà hai người cãi nhau vài câu. Còn nữa, lúc Vương Tân chia phòng, Đồng Khánh Địch còn nói vài câu hài hước, còn việc Trịnh Cửu Long chụp ảnh cho bọn họ. Tất cả những chuyện này rõ ràng là thật, vì sao có thể là một giấc mộng, không phải chỉ bản thân cô nghĩ vậy chứ?
Nhưng cô lại không cách nào không thỏa hiệp, vì Vương Tân và Lưu Xương Mỹ đều nói, bọn họ không biết cái gì Trịnh Cửa Long và Đồng Khánh Địch, đồng thời nhìn biểu cảm khó hiểu trên mặt họ, thật sự không giống đang nói đùa, hơn nữa bọn họ cũng hoàn toàn không có lý do gì lừa gạt cô.
Trương Xuân Tuyết đang suy nghĩ, đột nhiên Lưu Xương Mỹ kêu cô một tiếng:
"Tiểu Tuyết, đừng nghĩ nhiều như thế, giám đốc Vương đang gọi chúng ta qua bên kia chơi kìa."
Bị Lưu Xương Mỹ cứng rắn kéo đi qua cùng với mọi người bên kia, thấy hai người bọn họ đến nơi, Vương Tân mới mở miệng nói:
"Nếu mọi người muốn chơi trò chơi giết người, vậy chúng ta liền chơi trò chơi này, vừa đúng lúc bên ngoài đang có sấm sét mưa to, bầu không khí rất thích hợp với loại trò chơi này, người nhát gan một hồi nữa đừng để bị dọa cho khóc."
"Chơi trò giết người sao?" Trương Xuân Tuyết vừa mới đến nơi, lại nghe cái từ ngữ khiến cô kinh hồn bạt vía này.
"Ừ, mọi người nói muốn chơi trò này, cô chẳng lẽ không muốn chơi sao?"
"Tôi sẽ chơi, trước kia tôi từng chơi vài lần." Trương Xuân Tuyết vốn muốn nói có thể đổi trò khác được không, nhưng thấy những người khác đều tỏ vẻ hứng thú nên cô cũng không muốn nói gì thêm nữa.
"Chúng ta có tổng cộng chín người, một thẩm phán, hai cảnh sát, một sát thủ, bốn dân thường. thế nào?"
"Được, vậy ai làm thẩm phán?" Trình Hân hỏi
"Rút thăm đi, ai rút được gì thì làm nghề đó, như vậy cho công bằng."
Những người khác đều đồng ý rút thăm, Vương Tân lấy chín tờ giấy, trong đó chỉ có một tờ giấy là có chữ, còn lại tám tờ giấy trắng, ai rút được tờ giấy kia thì người đó là thẩm phán.
Mỗi người đều rút thăm của mình, Trương Xuân Tuyết mở tờ giấy ra nhìn thoáng qua, trên đó không có chữ, chứng tỏ cô không phải thẩm phán.
Trên thực tế cô cũng không muốn làm thẩm phán, bởi vì như vậy, cô sẽ là người bị giết đầu tiên trong trò chơi này.
Cuối cùng, thẩm phán bị Tiết Cường gương mặt u ám rút trúng, sau khi rút trúng thẩm phán, Tiết Cường cũng không có phản ứng gì, lấy lại tám tờ giấy trắng kia, âm thanh trầm thấp nói:
"Hai cảnh sát, một sát thủ, bốn người dân thường, bây giờ bắt đầu rút đi."
Tiết Cường mở tay ra, mọi người liền cẩn thận rút ra một tờ giấy, sau đó Trương Xuân Tuyết mở ra tờ giấy của mình, trên tờ giấy ghi chú thân phận của cô là dân thường.
Nói cách khác, trong trò chơi này cô chỉ có phần xác nhận và bị giết.