Dịch: Hàn Phong Vũ
Bất tri bất giác, thời gian đã nhanh chóng trôi đến hơn 5 giờ sáng, Khúc Ưu Ưu và Đổng Phượng Thái đều giống như vừa đánh một bát tiết gà, cả hai người đều mở to mắt, hoàn toàn không có một chút ý tứ muốn đi ngủ, dù sao vừa rồi cũng mới trải qua sự việc như vậy, đến lúc này cho dù dây thần kinh của các cô có lớn hơn nữa cũng không dám ngủ.
Hạ Thiên Kỳ cũng không đi chú ý nhìn chăm chăm vào các cô, lúc này vẫn đang chợp mắt suy tính biện pháp giết con quỷ vật kia.
Suy nghĩ được một hồi lâu sau, Hạ thiên Kỳ đột nhiên phát hiện hơi thở Khúc Ưu Ưu trở nên dồn dập, hắn lập tức mở mắt nhìn chăm chăm Khúc Ưu Ưu ngồi ở một góc ghế salon, phát hiện ra Khúc Ưu Ưu vậy mà nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Hạ Thiên Kỳ không lay Khúc Ưu Ưu tỉnh lại, mà là liếc mắt qua nhìn Đổng Phượng Thái đang ngồi ở một góc ghế salon khác một cái, có lẽ cảm thấy mình đang nhìn cô, lúc này Đổng Phượng Thái cũng tràn ngập bất an nhìn lại.
"Hạ... Hạ tiên sinh, tôi rất sợ..."
Đổng Phượng Thái nói bằng giọng run rẩy.
"Không sao đâu, cố gắng giữ mình tỉnh táo và cảnh giác cao là được."
Hạ Thiên Kỳ nghe xong cũng không nói gì, những lời an ủi này vẫn tương đối cần thiết, ít nhất trong hiện tại, dù sao hắn cũng không biết con quỷ vật kia sẽ lấy cách thức gì đối phó với bọn họ.
Quan sát Khúc Ưu Ưu trong thời gian có chừng 5 phút, lại thấy thân thể Khúc Ưu Ưu bắt đầu run rẩy kịch liệt, hai cánh tay của cô cũng vươn lên hướng về phía không trung cầm nắm, dường như trong mơ cô đang nắm chặt lấy thứ gì đó giãy giụa.
Mãi đến khi thêm 6 phút nữa trôi qua, lúc này Khúc Ưu Ưu mới mở to mắt thở hổn hển, trên mặt tràn đầy cơn sợ hãi và mệt mỏi như vừa gặp phải một cơn ác mộng, quay đầu qua nhìn Hạ Thiên Kỳ với một dáng vẻ xin giúp đỡ:
"Tôi vừa mới gặp một cơn ác mộng! Thế nhưng vốn dĩ tôi không biết mình đã ngủ thế nào, tôi nhớ rõ ràng là tôi vẫn đang nỗ lực mở to mắt ra, thế nhưng không biết vì sao vẫn ngủ thiếp đi."
"Nói tôi biết tất cả những gì cô đã thấy trong mơ."
Hạ Thiên Kỳ không muốn nghe Khúc Ưu Ưu nói quá nhiều, bây giờ hắn chỉ quan tâm nội dung trong mơ.
Thấy sắc mặt của Hạ Thiên Kỳ có chút lạnh lẽo, Khúc Ưu Ưu liên tục nuốt xuống vài ngụm nước bọt, rồi sau đó mới mấp máy đôi môi khô khốc nói:
"Trong mơ vẫn là ở nơi này, thế nhưng lại không thấy hai người đâu cả, sau đó con ác ma kia đột nhiên lao ra từ phòng vệ sinh, xoay nhanh cây búa trong tay nó rồi đập về phía tôi, tôi kêu lớn lên định bỏ chạy về phía cạnh cửa, sau đó chạy trốn xuống lầu thật nhanh.
Con ác ma kia không ngừng theo sát sau lưng tôi, mặc dù tôi rất nỗ lực chạy trốn, thế nhưng sau khi trốn cách ra một khoảng rồi vẫn bị nó đuổi theo, sau đó cây búa lớn trong tay nó nhắm về phía tôi hung hăng đập tới, đúng lúc đó thì tôi thức dậy."
Run giọng nói đến chỗ này rồi, Khúc Ưu Ưu lại cảm thấy kỳ quái bổ sung một câu nói:
"Ngày xưa mỗi một lần tôi nằm mơ thấy nó, hầu như nó đều lên tiếng cảnh cáo tôi, hoặc là độc ác gầm gừ, nhưng lần này lại là đuổi giết tôi."
"Cô muốn nói cái gì?" Giọng của Hạ Thiên Kỳ đột nhiên tăng thêm vài phần.
"Tôi chính là cảm thấy rất kỳ quái, có một loại kỳ quái không thể giải thích được."
Khúc Ưu Ưu lắc đầu đặc biệt hoang mang, há miệng ra rồi rốt cuộc cũng không thể nào nói ra được một nguyên nhân để giải thích.
Hạ Thiên Kỳ nghe xong rồi lại lần nữa rơi vào trong suy tính, nếu như Khúc Ưu Ưu chưa từng lừa gạt hắn, vậy thì không nghi ngờ chút nào, con quỷ vật này có thể xuyên qua lại như con thoi chạy tự do giữa hiện thực hay thậm chí là trong giấc mơ của con người, thế nhưng mục đích là để giết chết Khúc Ưu Ưu và Đổng Phượng Thái, mà lại đi truy đuổi trong mơ là muốn làm gì đây chứ?
Nếu như nó có thể giết người trong giấc mơ, vậy thì mấy người bị giết trước đó kia cũng sẽ không xuất hiện tình huống phần đầu bị đập thủng, Hạ Thiên Kỳ có chút đoán không ra mục đích của con quỷ vật kia, nhưng mơ hồ, hắn có một cảm giác giống như đã chạm đến điểm mấu chốt nào đó.
Chỉ là trong thời điểm hắn đang muốn xác nhận lại loại cảm giác này là cái gì, thì nhất thời hắn lại mất đi cơ hội nắm lấy điều then chốt quan trọng này.
Sau khi nghe Khúc Ưu Ưu thuật lại những chuyện mình đã trải qua trong giấc mơ, Đổng Phượng Thái cũng không dám ngồi ngay thẳng một mình trên ghế salon nữa, lúc này lại nhấc mông lên nhích đến ngồi ở bên cạnh Hạ Thiên Kỳ, thậm chí còn bắt lấy một cánh tay của Hạ Thiên Kỳ.
Thanh đoản kiếm kia thì bất cứ lúc nào Hạ Thiên Kỳ cũng có thể rút ra lần nữa, cho nên trái lại cũng không sợ Đổng Phượng Thái có đột nhiên đánh lén hắn, mặt khác thì Đổng Phượng Thái cũng tương đối thức thời, có lẽ là đã ý thức được hành vi thiếu sót của mình, lúc này cũng vội vàng nắm cánh tay của Hạ Thiên Kỳ như thể sống chết gì cũng không buông ra.
Trong gian phòng lại lẩn nữa khôi phục lại không khí im lặng như tờ trước đó, trong lòng Hạ Thiên Kỳ nửa vừa nắm chắc, một nửa lại không nắm chắc.
Nắm chắc chính là con quỷ vật lần này trên thực lực yếu hơn hắn, không dám giao đấu trực diện lấy cứng đối cứng với hắn, mà nắm không chắc lại là bởi vì con quỷ vật này thậm chí còn gian xảo hơn nhiều so với quỷ mị, đồng thời trên khả năng cũng khiến cho hắn khó có thể nắm bắt.
Mặc dù bên có lợi có thể phóng đại vô tận, nhưng đồng thời một mặt có hại còn lại cũng rất có khả năng bị phóng đại vô hạn.
Hạ Thiên Kỳ vừa mới nghĩ đến cái điểm mấu chốt là gì mà hắn vừa chạm đến kia, một bên lại cảnh giác cùng chờ đợi hành động tiếp theo của con quỷ vật kia.
Nhưng mà cái chờ đợi này cũng không duy trì được lâu dài, vốn là trong gian nhà đèn đuốc sáng trưng trong lúc bất chợt lại tối xuống.
Trong nháy mắt tối lại, Khúc Ưu Ưu và Đổng Phượng Thái liên tục hét lên một tiếng chói tai, trong lúc giật mình Hạ Thiên Kỳ nhìn thấy một cái bóng đen đột nhiên xông tới từ phòng vệ sinh, hiển nhiên cái bóng đen này chính là con quỷ vật chạy trốn trước đó kia.
Hạ Thiên Kỳ rút thanh đoản kiếm ra, cũng từng bước một đi xuống đón đầu, nhưng còn chưa chờ đến khi thanh đoản kiếm của hắn chạm đến con quỷ vật kia, lại nhìn thấy con quỷ vật vốn đang nằm trong tầm mắt của hắn lúc này lại đột nhiên biến mất khỏi không gian.
Cùng lúc đó, vốn là gian nhà đang tối tăm lại đột nhiên khôi phục lại ánh sáng một lần nữa.
"Cái thứ đáng chết này!"
Hạ Thiên Kỳ mắng một câu với vẻ mặt ảo não, dù sao con quỷ vật kia giống như là u linh vậy, nói biến mất thì biến mất, nói hiện ra thì hiện ra, một điểm này thôi khiến hắn cảm thấy vô cùng đau đầu.
"Các người không sao chứ?"
Hạ Thiên Kỳ hung hăng mắng một câu rồi sau đó lại theo bản năng xoay người lại nhìn Đổng Phượng Thái và Khúc Ưu Ưu vốn đang ngồi trên ghế salon, thế nhưng lần này vừa nhìn không khỏi làm sắc mặt hắn đại biến, bởi vì hắn phát hiện Đổng Phượng Thái vẫn còn ngồi trên ghế salon, thế nhưng Khúc Ưu Ưu đã không thấy đâu nữa!
"Khúc Ưu Ưu đâu?"
Hạ Thiên Kỳ bất an nhìn qua Đổng Phượng Thái hỏi một câu.
Đổng Phượng Thái bị dọa đến mức môi trắng bệch, cũng mãi cho đến khi nghe được câu hỏi của Hạ Thiên Kỳ, lúc này cô mới phát hiện Khúc Ưu Ưu đã không thấy đâu nữa, nhất thời lại bị dọa đến mức sụp đổ khóc lên.
Tâm tư của Hạ Thiên Kỳ lúc này đã chìm đến mức thấp nhất, bởi vì biến mất cũng đại biểu cho xác xuất tử vong của Khúc Ưu Ưu tăng thật lớn, chỉ cần không còn nằm trong phạm vi bảo vệ của hắn nữa, một con quỷ vật cấp lệ quỷ muốn giết chết một người bình thường, so với chém dưa thái rau củ thật sự còn đơn giản hơn nhiều.
Nhưng mà Khúc Ưu Ưu đã biến mất như thế nào?
Cô ta biến mất đến nơi nào?
Cửa phòng vẫn đóng chặt, chỉ trong một khoảnh khắc trống trải như vậy, thì vốn dĩ Khúc Ưu Ưu không có khả năng mở rộng cửa ra chạy đi, ngoài ra, cô ta tuyệt đối sẽ không lựa chọn một thân một mình chạy trốn, bởi vì đây không thể nghi ngờ là một loại hành vi tương đối não tàn.
Mà nếu như kết quả không phải do Khúc Ưu Ưu tự thân mình chạy trốn, như vậy thì nhất định là con quỷ vật kia đã bắt cô ta chạy thoát, thế nhưng vừa rồi con quỷ vật kia đang đối mặt với hắn, lại làm như thế nào để có thể bắt Khúc Ưu Ưu rồi bỏ chạy ngay chứ?
Nhân vật then chốt trong nhiệm vụ phát sinh ra ở đây trước mắt cũng chỉ còn lại Đổng Phượng Thái và Khúc Ưu Ưu, một khi hai người này chết đi, hắn cũng không có biện pháp nào hoàn thành nhiệm vụ lần này.
Không thể nghi ngờ, tình hình đang trở nên càng lúc càng nguy hơn.