Dịch: Hàn Phong Vũ
Võ Đình Đình đột nhiên đặt câu hỏi khiến trong lòng Đại Vĩ ít nhiều gì cũng có chút phát hoảng, lúc này hắn kéo Võ Đình Đình ôm vào trong ngực, trịnh trọng tuyên bố:
"Đương nhiên là như vậy rồi, anh sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh chăm sóc cho em, bất kể sau này có xảy ra chuyện gì đi nữa."
"Em tin tưởng anh, thế nhưng em rất sợ hãi, em sợ con ác ma kia sẽ tìm được chúng ta, em rất sợ..."
"Không cần sợ, con ác ma kia sẽ không thể tìm được chúng ta, điện thoại di động của chúng ta vứt bỏ cả rồi, sau này cũng sẽ không liên lạc với Khúc Ưu Ưu nữa, xem như con ác ma kia có thật sự tìm được chúng ta, thì còn có anh ở bên cạnh bảo vệ cho em, yên tâm đi."
Trong lòng Đại Vĩ cũng rất không yên tâm, vì bọn họ có chạy trốn khỏi thành phố Tuy Lăng đến nơi này, cái cảm giác sợ hết hồn hết vía kia vẫn không có chút giảm bớt được bao nhiêu.
Nhưng như những gì hắn vừa mới cam kết với Võ Đình Đình vậy, bất kể tương lai có xảy ra chuyện gì đi nữa, hắn đều có thể giống như một tấm lá chắn ngăn trước người Võ Đình Đình, vì cô mà che nắng che mưa.
"Thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi ngủ đi, có chuyện gì thì ngày mai lại nói tiếp."
Đóng cửa phòng lại, Đại Vĩ và Võ Đình Đình lại nằm xuống giường, không biết có phải vì qua một thời gian rất lâu tấm đệm này không một ai sử dụng nữa hay không, cho nên đắp trên người không những có chút ẩm ướt, còn thêm cả mùi mốc meo.
Ôm Võ Đình Đình, ngày xưa hắn có thể chìm vào giấc ngủ rất nhanh, nhưng đêm nay dù có làm thế nào hắn cũng không ngủ được, trái lại hơi thở của Võ Đình Đình không bao lâu sau đã trở nên bình ổn, hiển nhiên là đã ngủ rồi.
Đại Vĩ không dám xoay người, sợ sẽ đánh thức Võ Đình Đình đã chìm vào giấc ngủ, nên buộc lòng phải tiếp tục duy trì tư thế cũ, ánh mắt nhắm lại gượng gạo, gửi hy vọng lại kế tiếp bản thân có thể ngủ.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Đại Vĩ dần buồn ngủ, nhưng không biết vì sao, ý thức của hắn lại đặc biệt tỉnh táo, vừa rồi giống như là đang nằm mơ, hoặc như là bản thân mình vốn dĩ không ngủ.
Loại trạng thái này cứ duy trì như vậy một hồi lâu sau, Đại Vĩ thử mở mắt ra, toàn thân từ trên xuống dưới có một cảm giác khó chịu không nói ra được, giống như ngủ không đủ giấc dẫn đến mệt mỏi vậy.
Trong lòng bắt đầu suy nghĩ miên man, Đại Vĩ lại thử nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ, nhưng không được bao lâu sau, ngoài cánh cửa phòng khách lại vang lên một chuỗi tiếng bước chân có chút âm trầm.
Lúc ban đầu Đại Vĩ cũng không để ý đến, cứ cho là mẹ của Võ Đình Đình thức dậy đi vào nhà vệ sinh.
Nhưng khi nghe tiếp thì hắn lại cảm thấy có cái gì đó không đúng, bởi vì chuỗi tiếng bước chân kia vốn dĩ không phải là đi về phía phòng vệ sinh, trái lại chính là đi gần đến gian phòng chỗ của bọn họ này.
Trên thực tế thì cũng đúng như những gì hắn đã lo lắng, chuỗi tiếng bước hân kia dừng lại bên ngoài cửa phòng chỗ bọn họ đang ở.
Trái tim của Đại Vĩ hoảng loạn đập từng tiếng "thịch thịch thịch", hắn mở to hai mắt, hai mắt vẫn luôn nhìn chăm chăm vào cửa phòng, lại nhìn thấy tấm kính thủy tinh trên cánh cửa mơ hồ phản chiếu ra một cái bóng màu đen.
Chỉ có điều vì hoàn cành bây giờ qua tối tăm, hơn nữa tấm kính thủy tinh mờ trên cửa lại rất dày, nên hắn cũng không xác định được bóng đen ngoài cửa giờ này phút này rốt cuộc có phải mẹ của Võ Đình Đình hay không.
Dĩ nhiên, hắn vốn không nên suy nghĩ như vậy, vì trong gian nhà này ngoại rừ bọn họ ra thì chỉ còn lại một mình mẹ của Võ Đình Đình, nếu không phải mẹ của bạn gái mình thì còn ai vào đây có thể đi vào nơi này, đồng thời hơn nửa đêm còn đi tới trước cửa phòng bọn họ nữa chứ?
Đại Vĩ không dám phát ra tiếng động, thế nhưng bóng người đứng ngoài cửa cũng không có chút ý tứ muốn rời đi.
Tình huống bản thân đã nằm ở trên giường muốn đi ngủ rồi, hơn nửa đêm còn có người đứng ngoài cửa nhìn trộm, cái cảm giác này không thể nghi ngờ là rất gay go, lại còn vô cùng sợ hãi.
Đại Vĩ cảm thấy rằng là mẹ của Võ Đình Đình, mặc dù không bết vì sao mẹ của Võ Đình Đình lại làm như vậy, nhưng hắn là người ngoài lần đầu đến gia đình người ta, lúc này nhất định không tiện mở miệng nói cái gì, để tránh khiến cho mẹ cô xấu hổ không thể xuống đài được.
Bắt quá hắn khó mà nói được cái gì, nhưng mà cũng không có nghĩa là Võ Đình Đình cũng không tiện nói, cho nên hắn buộc lòng phải ngắt ngang giấc mộng đẹp của Võ Đình Đình, nhẹ nhàng đẩy cô một cái.
Khẽ đẩy vài lần lặp đi lặp lại, Võ Đình Đình được anh kéo vào trong ngực ôm rốt cuộc cũng mở mắt, vừa muốn mở miệng hỏi chuyện gì vậy, thì lại bị anh dùng một tay bịt vào miệng, sau đó nhỏ giọng nói bên tai Võ Đình Đình:
"Hình như mẹ em đang ở ngoài cửa phòng chúng ta, đừng lên tiếng trước."
Giọng nói của Đại Vĩ đặc biệt nhỏ, Võ Đình Đình nghe xong cũng ngẩng đầu lên theo bản năng nhìn về phía tấm kính thủy tinh trên cánh cửa, sau đó cô có chút hoảng sợ phát hiện, vậy mà thật sự có một người đang đứng ngoài cửa.
"Mẹ, là mẹ sao?"
Võ Đình Đình không kiêng kị nhiều như vậy, đợi sau khi nhìn thấy bóng người in trên tấm kính thủy tinh, lại di chuyển thân thể ngồi thẳng dậy.
Nghe câu hỏi dò của Võ Đình Đình, lại thấy bóng người ngoài cửa nhanh chóng chạy đi, phát ra vài tiếng bước chân âm trầm.
"Mẹ?"
Nghe tiếng bước chân rời đi, Võ Đình Đình lại cất cao giọng hỏi một câu, có điều ngoài cửa lại rất yên tĩnh, cũng không có bất kỳ lời đáp lại nào.
"Đã đi rồi."
Lúc này Đại Vĩ thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, rốt cuộc không cần biết mẹ của Võ Đình Đình là xuất phát từ suy nghĩ gì, chỉ cần bà rời đi là được.
Trái lại thì Võ Đình Đình có chút tức giận nói:
"Mẹ em đang có suy nghĩ điên rồ gì vậy chứ, giữa đêm hôm không ngủ được lại chạy đến trước cửa phòng chúng ta để làm gì?"
"Có thể là lo lắng cho chúng ta."
"Chúng ta có cái gì vất vả mà không yên lòng chứ, hơn nữa em đã sớm nói qua với mẹ rồi, chúng ta đã sống cùng nhau."
Nói xong, Võ Đình Đình lại muốn leo xuống khỏi giường:
"Không được rồi, em phải đi hỏi mẹ một chút, hơn nửa đêm thế này có thật sự là muốn hù chết em không!"
"Được rồi, ngày mai hỏi lại đi, mẹ em cũng đã quay trở về rồi."
Đại Vĩ không để cho Võ Đình Đình xuống giường, mà là kéo cô lại, cuối cùng khuyên can mãi mới xem như là thuyết phục được Võ Đình Đình.
Suốt một buổi tối trôi qua bọn họ không làm thế nào ngủ được, mãi đến khi thời gian nhanh chóng rạng sáng, bọn họ mới lần lượt ngủ thiếp đi.
Nhưng mà trong ý thức bọn họ cũng không ngủ được thời gian quá lâu, lại bị một chuỗi tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức, đồng thời, ngoài cửa còn vọng vào tiếng gọi ầm ĩ của mẹ Võ Đình Đình:
"Đình Đình? Rời giường đi, mẹ làm điểm tâm sang cho các con rồi, mau dậy ăn đi."
Võ Đình Đình và Đại Vĩ khó chịu khi bị hô lên, nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ kiểu cũ treo trên tường, Võ Đình Đình vừa nhấc thân thể ngồi dậy không khỏi lại ngã xuống trên giường, phờ phạc rũ rượi quay về phía mẹ cô đang chờ ngoài cửa trả lời:
"Lúc này chỉ mới bảy giờ sáng thôi, ngày hôm qua con không làm sao ngủ ngon được, để cho con ngủ thêm một chút nữa đi."
"Các anh chị buồn ngủ thì cứ cơm nước xong đi rồi nghĩ đến chuyện ngủ tiếp, mẹ cố ý làm cho các con, nhanh chóng đứng dậy đi, không trễ hơn phút nữa."
Mặc dù vô cùng không muốn thức dậy, nhưng cuối cùng Võ Đình Đình và Đại Vĩ vẫn thỏa hiệp mà đi ra ngoài, thậm chí mặt bọn họ cũng không buồn rửa, đã trực tiếp đặt mông ngồi trầm ngâm trước bàn cơm.
Thấy hai người bọn họ đi ra, mẹ Võ Đình Đình múc cho mỗi người một chén cháo thịt nạc, nhắc nhở bọn họ nói:
"Nhân lúc còn nóng mau uống đi, để nguội rồi uống sẽ không ngon nữa, nhìn cái dáng vẻ phờ phạc rũ rượi của hai cô cậu kìa."
"Mẹ, mẹ còn không biết xấu hổ mà nói con sao, nếu không phải mẹ nửa đêm còn đi loanh quanh đến đứng trước phòng của con như âm hồn, chúng con có thể mệt như vậy hay không chứ!"
Nghe được câu nói càm ràm của mẹ mình, Võ Đình Đình nghĩ đến bóng người giữa đêm giữa hôm kia, cũng không cam chịu tỏ ra yếu kém mà thọt một câu, chỉ bất quá mẹ cô nghe xong lại biểu hiện ra một gương mặt ngỡ ngàng, có chút không hiểu hỏi lại:
"Cái gì mà mẹ hơn nửa đêm còn đi loanh quanh ngoài cửa phòng của các con?"
"Lẽ nào cái bóng người đứng ở bên ngoài cửa phòng chúng con lúc hơn nửa đêm hôm qua không phải là mẹ sao?"