Dịch: Hàn Phong Vũ
Đỗ xe lại ven đường, Hạ Thiên Kỳ tựa người vào lưng ghế ngửa mặt lên, hai tròng mắt trống rỗng tràn ngập mờ mịt.
Hắn không biết sau khi đánh mất khẩu vị như người bình thường rồi, cuộc sống sau này nên làm cái gì bây giờ.
Hắn tuyệt đối sẽ giống quỷ vật, chỉ vì thỏa mãn cơn thèm ăn mà đi giết chóc, ăn thịt người.
Nhưng nếu hắn không làm như vậy, hắn sẽ ngày càng mất hết sức lực, chết đói là đã quá rõ ràng.
Không nghi ngờ gì nữa, hắn không muốn chết đi, hắn là người rất lạc quan, mặc dù từ sau khi gia nhập vào Minh Phủ, trải qua đủ các loại đả kích nhưng vẫn không bao giờ dừng lại, hắn chưa từng bị đánh gục như cũ.
Cách thì dù sao vẫn tương đối khó khăn hơn nhiều, đó là Hạ Thiên Kỳ phải đối mặt với cuộc sống bằng triết học lạc quan vui vẻ.
Hắn còn hy vọng sẽ sinh tồn giữa môi trường tàn khốc của Minh Phủ này, hắn còn muốn trở nên mạnh mẽ hơn nữa, để bảo vệ người nhà của hắn, bạn bè, làm cho bản thân mình rồi cũng sẽ có một ngày không phải lo lắng sẽ bị quỷ vật giết nữa.
Hắn cố gắng vượt qua rất nhiều đả kích, nhưng lúc này, hắn có cảm giác thật sự không thể vượt qua được.
Vì hắn đã trở nên không giống người bình thường nữa, thậm chí ngay cả tâm lý của hắn cũng đang trở nên vặn vẹo.
"Mình nên làm gì bây giờ?"
Hạ Thiên Kỳ ở trong lòng lớn tiến hỏi dò chính mình, nhưng không có câu trả lời, chỉ có bất lực và mờ mịt.
Hạ Thiên Kỳ cứ ngửa mặt ngơ ngác nhìn lên nóc xe như vậy khoảng hơn 3 giờ đồng hồ.
Trong hơn 3 giờ đó, hắn không nghĩ điều gì, trong đầu xếp đầy những chỗ trống rỗng.
Lúc này hắn lại rút điện thoại di động ra khỏi túi áo, muốn gọi cho mấy người Lãnh Nguyệt, nhưng hắn không biết nên nói gì, nếu nói hắn cảm giác được, chắc chắn hắn không thể mở miệng.
Trong nội tâm của hắn cứ như vậy mà sinh ra tự ti, hắn cảm thấy mình và bọn họ giống như đã mất, mặc dù hắn vẫn là Hạ Thiên Kỳ, nhưng đã thay đổi.
Chỉ có điều trong thời điểm hắn do dự muốn buông điện thoại di động xuống, điện thoại di động của hắn lại tự động vang lên, quan sát người đang gọi đến, người gọi là Lãnh Nguyệt.
Trong lòng Hạ Thiên Kỳ cảm thấy vừa vui vừa sợ, nhưng lại do dự không dám nhận điện thoại, Lãnh Nguyệt gọi thêm lần nữa, mãi đến khi Hạ Thiên Kỳ thở ra một hơi thật dài, rốt cuộc nhận điện thoại:
"Anh đang làm gì vậy?! Vì sao không nhận điện thoại?!"
Giọng nói của Lãnh Nguyệt có chút không vừa lòng vọng ra từ điện thoại di động.
"Vừa rồi tôi không nghe thấy, nghĩ gì mà lại gọi điện thoại cho tôi?"
Hạ Thiên Kỳ cố gắng giữ giọng của mình có vẻ như rất bình thường, không muốn Lãnh Nguyệt cảm giác được điều gì bất thường.
Nhưng Lãnh Nguyệt ở bên kia đầu dây giống như đã sớm nhận ra được cái gì đó, trực tiếp hỏi:
T r u y e n c u a t o I. c o m
D ị c h H à n P h o n g V ũ ----- N h ó m d ị c h A n h T ú c
"Hiện tại anh đã trở nên giống con quỷ anh kia rồi đúng không?"
"Không... Không có… Tôi làm sao có thể biến thành quỷ anh được chứ…"
Nghe được lời nói của Lãnh Nguyệt, giọng Hạ Thiên Kỳ có chút thắt lại, mở miệng phủ nhận.
"Đông Thiên Kỳ, từ lúc nào mà ông trở nên chít chít như đàn bà vậy, Nguyệt Nguyệt đã nói hết với tôi rồi. Sau khi ông dung hợp con quỷ anh kia, hết tám chín phần mười sẽ trở nên giống nó, dần dần đánh mất khẩu vị bình thường, muốn ăn thịt người!"
Lúc này tiếng gào của Mẫn Mẫn cũng vọng ra khỏi điện thoại, dễ nhận thấy là hiện tại anh ta và Lãnh Nguyệt đang ở cùng nhau.
"Tôi..." Hạ Thiên Kỳ còn muốn tiếp tục giải thích gì đó, nhưng cuống họng giống như bị thứ gì chặn ngang, khiến cho hắn khó mà nói được điều gì.
"Tôi cái đ** chứ tôi! Đừng có trốn ở Bắc An làm kiêu nữa, còn coi tụi này là bạn thì lăn về đây ngay! Cùng lắm thì tụi này sẽ hy sinh cho ông ăn sạch! Để tránh chết đói không có ai nhặt xác cho!"
Có lẽ cảm thấy lời nói của Lưu Ngôn Mẫn quá mức khó nghe, lúc này Lãnh Nguyệt lấy lại điện thoại, nói với Hạ Thiên Kỳ:
"Nếu anh có thể nhanh chóng xong việc bên kia thì quay về đây, có lẽ tôi sẽ có biện pháp giải quyết, vậy đi."
Nói xong, Lãnh Nguyệt bên kia lại thẳng tay ngắt điện thoại đi.
Hạ Thiên Kỳ cầm điện thoại mà toàn thân run rẩy, rốt cuộc không chịu được mà bật khóc, hắn đến với nhiệm vụ ở đây quả thật quả thật rất quái dị, hắn vốn cho rằng mấy người Lãnh Nguyệt biết chuyện này thì sẽ xem hắn như quỷ vật, xem như là quái vật, sẽ dần xa lánh hắn.
Nhưng trên thực tế, ngoại trừ muốn giúp đỡ hắn ra, bọn họ hoàn toàn không có chút ý nghĩ nào khác.
Hắn là tên khốn nạn, rõ ràng có bọn Lãnh Nguyệt bên cạnh, nhưng hắn vẫn cảm thấy mình sẽ bị người ta ghét bỏ mà bất lực.
Nghĩ đến mấy người Lãnh Nguyệt, tâm tình trong lòng Hạ Thiên Kỳ đột nhiên không còn khổ sở nữa, hắn cười rồi lau nước mắt, nhất thời lại lạc quan lên, cảm thấy lúc này có nhiều người cùng nghĩ cách, chắc chắn có thể giải quyết cái phiền toái của mình.
Dù cho không còn như trước, không phải hắn vẫn còn cái cố chấp tương đương ông nội hắn sao.
Từ đầu đến cuối hắn không đơn độc, hắn có người nhà yêu thương, có sự tin tưởng từ bạn của hắn.
Lần nữa phấn chấn trở lại, Hạ Thiên Kỳ dự định lái xe trở về thành phố Phước Bình, nhưng trong quá trình thì đồng hồ vinh dự của hắn nhận được một thông tin.
Hắn nâng cổ tay lên nhìn thoáng qua, chính là nhắc nhở có một người mới thông qua kỳ hạn thử việc.
Sau khi gọi điện thoại liên lạc với người mới đã thông qua được kỳ hạn thử việc kia, Hạ Thiên Kỳ và cô ta hẹn nhau 5 giờ tối gặp nhau ở văn phòng Hoàng Kim, để ký hợp đồng chính thức.
Trước đó bận rộn điều tra nhiệm vụ quỷ anh, sau đó lại bị chuyện đánh mất khẩu vị làm cho tâm trí rối bời, nên Hạ Thiên Kỳ hoàn toàn quên mất ba người mới đang thử việc kia.
T r u y e n c u a t o I. c o m
D ị c h H à n P h o n g V ũ ----- N h ó m d ị c h A n h T ú c
Nếu như không có thông tin nhắc nhở này xuất hiện, thì chỉ sợ là hắn thật sự lái xe trở về thành phố Phước Bình.
Vì không còn vấn đề gì nữa, nên cả buổi chiều Hạ Thiên Kỳ đi vòng quanh văn phòng làm việc của mình, thậm chí hắn còn đi tới đi lui vòng quanh trong toàn bộ khu vực làm việc, chỉ bất quá những văn phòng khác không có người nào.
Dù sao thì văn phòng Hoàng Kim ở đâu cũng có, cho dù có người thì cũng sẽ không bị nhìn thấy, cái này giống như một dị không gian, đứng bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài, nhưng người bên ngoài hoàn toàn không thấy bên trong.
5 giờ, người vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết, người mới hoàn thành kỳ hạn thử việc đúng giờ đi đến văn phòng của Hạ Thiên Kỳ.
Là một người phụ nữ, dáng dấp không quá dễ nhìn, trên mặt mang một cặp mắt kính rất dày, trên mặt có rất nhiều tàn nhang.
Mặc dù hoàn thành kỳ hạn thử việc và còn sống, nhưng tình trạng tư tưởng của người mới này lại vẫn rất không ổn định, khi đang nói chuyện với Hạ Thiên Kỳ, toàn thân đều run rẩy, sắc mặt vô cùng khó coi.
Hạ Thiên Kỳ nói lại một phần nội dung mà Từ Thiên Hoa từng nói với hắn trước kia, và một số chỗ chuyện của công ty mà hắn lý giải được sau này, nói lại toàn bộ cho người mới này hiểu rõ.
Nói trắng ra là dựa vào cái tư tưởng trước kia của hắn, tháo gỡ nhiều hơn cho người mới về công ty, thì trong lòng sẽ nhạy bén hơn, không đến nỗi giống như hắn trước kia, cái gì cũng không lý giải được, toàn bộ là dựa vào mình tự tìm tòi.
Sau khi người mới hoàn thành kỳ thử việc, trong ngăn tủ làm việc của hắn sẽ tự động xuất hiện một cái đồng hồ vinh dự, và một cái hợp đồng chuyển nhượng.
Hạ Thiên Kỳ để người mới dùng máu của mình ký tên lên hợp đồng chuyển nhượng, đợi sau khi người mới hoàn thành, hợp đồng chuyển nhượng tự bốc cháy, biến mất trong thoáng chốc.
Lúc ấy Hạ Thiên Kỳ còn thấy được vài chữ, còn người mói này thì một chữ cũng không thấy.
Sau đó hắn lại cầm đồng hồ vinh dự giao cho người mới, cho cô ta kiểm tra lại mình rốt cuộc thuộc về người có thuật pháp, hay người có thể chất quỷ vật.
Giống như đại đa số người, người mới này cũng là người có thuật pháp. Mặc dù Hạ Thiên Kỳ là thể chất ác linh, nhưng nghe được từ Lãnh Nguyệt như mưa dầm thấm lâu nên cũng biết không ít chuyện về thuật pháp.
Nên hắn nhắc nhở người mới này, nhất định phải dựa vào tình hình của mình mà học thuật pháp.
Nếu là chú thuật sư, vậy thì chủ yếu học chú thuật, nếu là thao khống sư, vậy chủ yếu học thao khống thuật, nếu như là phụ ma sư, thì chủ yếu học phụ ma, mà cái nào cũng phải học, kết quả cái nào cũng không thể học tốt được.