Dịch: Hàn Phong Vũ
"Chúng tôi đã cho người đến nhà cô bé kia điều tra, nhưng không thu hoạch được gì, có vẻ cô bé mắc chứng tự kỷ nghiêm trọng, không thích nói chuyện, khi hỏi chuyện vào giữa trưa ngày hôm qua, cô bé nói lúc ấy có đi ngang qua nhà vệ sinh, vì không có quen biết gì với cô bé bị mất tích, cho nên không chờ cô bé ấy."
"Anh tin sao?" Hạ Thiên Kỳ quan sát Trình Hải Minh hơi có phần ý vị thâm trường* hỏi.
*Ý vị thâm trường: Ý tứ sâu xa, thú vị.
"Không tin thì có cách gì khác sao? Dù sao cũng chỉ là một đứa bé mới có bốn năm tuổi, mà một đứa bé thì biết gì, nói được gì chứ?"
"Điều tra một chút về mẹ con cô bé kia, nhanh chóng cho tôi kết quả."
Hạ Thiên Kỳ muốn nói nhiều với Trình Hải Minh vấn đề này nữa, mà lảng sang chuyện khác:
"Đúng rồi, vụ nhảy lầu xảy ra ở văn phòng Kiến Thụ, nguyên nhân là do đâu?"
Nghe Hạ Thiên Kỳ nhắc đến chuyện này, vành mắt của Trình Hải Minh tức khắc ửng đỏ. Thấy Trình Hải Minh đột nhiên trở nên xúc động, Hạ Thiên Kỳ không khỏi nghĩ đến điều gì đó, có điều hắn cũng không có mở miệng ra hỏi, mà chỉ chờ câu trả lời của Trình Hải Minh.
Sau khi Trình Hải Minh đè nén một phần dòng cảm xúc trong lòng kia, ông ta hắng giọng, khàn khàn nói:
"Người nhảy lầu là vườn trưởng của cườn trẻ Khai Tâm, cũng là mẹ tôi."
Trình Hải Minh nói hết những lời này, gian phòng lại lần nữa rơi vào trầm mặc.
Còn Hạ Thiên Kỳ thì bắt đầu cảm thấy xấu hổ, vì nếu Trình Hải Minh là con trai của vị vườn trưởng kia, vậy luận về thân phận thì chẳng phải hắn phải gọi là Trình Hải Minh là chú sao?
Có điều hắn lại rất xa lạ với Trình Hải Minh, trong ấn tượng có vẻ như chưa từng gặp ông ta, nói tiếp thì số họ hàng hắn gặp từ nhỏ đến lớn thật sự vô cùng có hạn, giống như gia đình hắn đều chỉ sinh con một đến mấy đời, nên người thân bình thường cũng ít đến mức đáng thương.
Lãnh Nguyệt liếc nhìn Hạ Thiên Kỳ, nhưng anh ta vẫn giữ yên lặng không nói gì như trước, nhưng trong ánh mắt của Lãnh Nguyệt, Hạ Thiên Kỳ lại đọc được một phần nội dung.
"Thật xin lỗi, tôi không biết bà ấy là mẹ anh."
Hạ Thiên Kỳ cũng không làm rõ quan hệ, nếu không thì hắn không cách nào lấy thân phận như hiện tại để hỏi, chẳng thà cứ giả vờ như không có quan hệ gì, dù sao thì bọn họ cũng không nhận ra nhau.
Như câu châm ngôn bà con xa không bằng láng giềng gần đã nói, một phần lúc ngày thường không cách nào liên lạc, thì cũng không có người thân cùng nhau họp mặt, không bằng một người hàng xóm nhiệt tình ân cần.
"Là yêu cầu công việc thôi…"
Trình Hải Minh lắc đầu, xem chừng tâm ý cũng đã thừa nhận năng lực rất không tồi, ông ta chầm chậm nói:
"Vườn trẻ đã làm thất lạc một đứa bé, nhà trường chắc chắn phải gánh vác toàn bộ trách nhiệm, cho dù vườn trẻ có thể lèo lái tiếp tục hoạt động, nhưng cũng sẽ không có học sinh đến học nữa.
Dưới góc nhìn của người ngoài, lúc này chỉ là một vườn trẻ, không phải không đủ sức để mở trở lại, nhưng trên thực tế, đối với mẹ tôi mà nói, vườn trẻ này có ý nghĩa cực kỳ đặc biệt.
T r u y e n c u a t o I. c o m
D ị c h: H à n P h o n g V ũ ----- N h ó m d ị c h A n h T ú c
Đó là vận mệnh của mẹ, là toàn bộ của mẹ, đến ngay cả đứa con như tôi cũng không thể thay thế.
Nên mẹ tôi khó mà nhận chịu nổi sự đả kích này, lại lựa chọn... Kết thúc... Sinh mệnh của mình…"
Nói xong lời cuối cùng, rốt cuộc Trình Hải Minh nhịn không được mà bật khóc, Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, sau đó lại vô cùng ăn ý mà đứng dậy, đẩy cửa phòng hội nghị đi ra ngoài.
Sau khi ra khỏi phòng hội nghị, ít nhiều gì trong lòng Hạ Thiên Kỳ cũng có chút áp lực, trước mắt là vấn đề an toàn của đứa bé, có thể nói là một ngòi nổ của người dân trong cả nước, xúc tiến vị vườn trưởng ấy đến gần cái chết hơn.
Bất cứ chiếc xe nào cũng có khả năng gây ra tai nạn giao thông, cả xe đẩy cũng không ngoại lệ, nếu không thì cũng bị dư luận giết chết, cái gì có thể làm giả, nhưng một đứa bé, thậm chí cả trẻ sơ sinh cũng không thể làm giả.
Cho nên đừng nói là một đứa bé mất tích, trước mắt chỉ đơn giản đánh một cái, mắng một câu, cũng có thể bị mũi dùi của dư luận giết chết.
"Ài."
Hạ Thiên Kỳ cảm thấy bà dì kia của hắn không hề quen thuộc, có thể đã nghĩ đến những chuyện này, nên mới lựa chọn chấm dứt sinh mạng của mình, dù sao thì cứ như vậy đi, xem như là cho bên ngoài một cái công đạo.
Thở dài một hơi, Hạ Thiên Kỳ quay đầu nhìn Lãnh Nguyệt, sau đó hỏi:
"Anh thấy nên đối phó chuyện này thế nào?"
"Không phải một khởi điểm của vụ mất tích bình thường."
"Anh nghi ngờ đây là nhiệm vụ linh dị khác đúng không?"
"Ừ, hẳn là mười phần được tám." Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt suy nghĩ giống nhau, cũng cảm thấy khởi điểm của vụ việc này không phải chỉ là một vụ án mất tích bình thường, mà là khởi điểm của một nhiệm vụ linh dị.
Mà nếu như là nhiệm vụ linh dị, nếu như là quỷ vật giết người, như vậy thì tính tình nghi của cô bé kia lại rất lớn.
***
T r u y e n c u a t o I. c o m
D ị c h: H à n P h o n g V ũ ----- N h ó m d ị c h A n h T ú c
Cùng lúc đó, ở trong một căn phòng đơn giản rộng khoảng 60 mét vuông.
Hoàng Tư Điềm ngồi trong phòng ngủ của mình, bức rèm của phòng ngủ bị kéo kín, khó nhìn thấy chút ánh sáng nào.
Hoàng Tư Điềm ngồi một mình trên một chiếc ghế gỗ nhỏ, đầu ngẩng lên, ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà, thân thể không nhúc nhích.
Không được bao lâu sau, lại nhìn thấy cánh cửa phòng ngủ bị đẩy ra, một người phụ nữ đầu tóc rối xù, trên mặt mang theo vẻ sợ hãi đi vào:
"Cục cưng, mẹ về rồi."
"Thức ăn của ta đâu?"
Thân thể của Hoàng Tư Điềm vẫn duy trì tư thế trước đó như cũ, chỉ có miệng đang thong thả đóng mở.
"Mẹ vừa mới tan ca buổi trưa trở về..."
"Thức ăn của ta đâu!"
Hoàng Tư Điềm đột ngột xoay đầu qua, đôi đồng tử màu máu trong hốc mắt tràn đầy ánh sáng chết chóc.
"Thật... Thật xin lỗi, ngày hôm nay mẹ không mang thi thể đến cho con, không... Mẹ sẽ nghĩ cách."
Đôi mắt màu máu của Hoàng Tư Điềm dần dần khôi phục lại như cũ, lúc này lại đứng lên khỏi ghế, sau đó thong thả bước tới trước người phụ nữ, ra hiệu cho người phụ nữ cúi thấp người xuống.
Người phụ nữ sợ hãi đến cực điểm, nhưng không dám không nghe theo, lúc này lại thấy Hoàng Tư Điềm nắm hai gò má của người phụ nữ gần sát miệng, sau đó lại nghe nó gầm gừ ác độc nói:
"Thức ăn của ta đâu!"
Người phụ nữ bị dọa đến mức co quắp lại trên mặt đất, nhưng không đợi đến khi cô ta phản ứng trở lại, cánh tay có chút lạnh lẽo của Hoàng Tư Điềm đã bóp chặt trên cổ cô ta.
"Đừng ăn mẹ... Mẹ sai rồi... Mẹ thật sự sai rồi..."
Người phụ nữ vừa khóc vừa liên tục cầu xin Hoàng Tư Điềm.
Nhưng trên nét mặt của Hoàng Tư Điềm lại không có chút gợn sóng nào, vẫn đáng sợ u ám như cũ, từ từ kéo gần khoảng cách với người phụ nữ kia hơn.
Nhưng đúng thời điểm này, ngoài cửa lại vang lên một chuỗi tiếng gõ cửa "cộc cộc cộc".
Nghe thấy chuỗi tiếng gõ cửa phòng này, cánh tay của Hoàng Tư Điềm đang bóp trên cổ của người phụ nữ dần buông lỏng, người phụ nữ thấy thế thở dài nhẹ nhõm, vội vàng lau nước mắt trên mặt, bước nhanh đến cạnh cửa.
Nhìn xuyên qua mắt mèo trên cửa ra phía ngoài hành lang, người đến là cô giáo của Hoàng Tư Điềm.
Cô ta do dự không muốn mở cửa ra, nhưng lúc này Hoàng Tư Điềm lại mang theo khuôn mặt âm trầm đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn cô ta hỏi:
"Vì sao không mở cửa?"
"A, cái khóa cửa… Cái khóa cửa…"
Người phụ nữ nói, rồi mở khóa cửa, kéo cửa phòng hở ra một khe hở.
"Chào chị, em là cô giáo của Hoàng Tư Điềm, trước kia chúng ta từng gặp qua rồi."
Thấy mẹ của Hoàng Tư Điềm mở cửa, Lý Tú vội vàng mỉm cười đầy thiện ý nói.
"Cô có chuyện gì sao?"
Mẹ của Hoàng Tư Điềm lạnh lùng nghiêm mặt, và một bộ dạng từ chối người ở tại ngàn dặm, một chút cũng không muốn để Lý Tú vào nhà.
T r u y e n c u a t o I. c o m
D ị c h: H à n P h o n g V ũ ----- N h ó m d ị c h A n h T ú c
"Thật ra em đến đây để tìm Tư Điềm, hôm nay cô bé có nhà không? Tiện thể cho em vào trong được không?"
"Bây giờ con bé không có ở nhà, được rồi, cô có thể đi..."
Không mẹ của Hoàng Tư Điềm nói xong, lại nhìn thấy Hoàng Tư Điềm ló đầu ra từ sau người cô ta, sau đó nó đẩy mẹ mình ra về phía sau vài bước, nhìn thẳng vào Lý Tú đứng ngoài cửa nói:
"Mời cô giáo vào trong rồi nói."
Hoàng Tư Điềm nói xong thì cười cười, nhưng nụ cười kia trong mắt của Lý Tú lại có một cảm giác không tự nhiên khó nói.